Kiểm kê xong, Đường Tụng mặc quần áo rồi đi rửa mặt.
Sau đó đi vào trấn ăn sáng, lại mua cho Trầm Ngọc Đình và cha mẹ nàng một phần.
Khi trở về, đã thấy Trầm Ngọc Đình ngồi trong phòng khách.
Trầm Ngọc Đình nói khẽ: “Sáng nay phải đi rồi à?”
“Ừm, tôi phải đến Đế Đô một chuyến, có việc cần xử lý.” Đường Tụng gật đầu.
“Thứ hai tôi sẽ vào chức.”
“Vậy chúng ta gặp lại ở Yến Thành.” Đường Tụng cười vỗ đầu nàng: “Chờ cô chú rời giường, tôi chào hỏi xong sẽ đi.”
“A.” Trầm Ngọc Đình có hơi mất mặt, đôi tay cũng nắm chặt hơn.
Một lát sau, nàng đột nhiên quay người ôm lấy Đường Tụng.
Nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn ở Ô Sơn, anh vẫn là Đường Hồ Lô.”
Nói xong, còn kiễng chân hôn lên.
Răng môi giao hợp, Trầm Ngọc Đình không thành thạo cho lắm.
Nàng không có kinh nghiệm gì, sắc mặt vừa đỏ vừa nóng.
Đường Tụng cảm thấy rất thú vị, đang định giúp nàng gia tăng kinh nghiệm.
Đột nhiên, một trận ho khan vang lên.
Trầm Ngọc Đình giật mình, lập tức đẩy Đường Tụng ra.
Hoảng loạn nói: “Cha, cha dậy rồi… Đường Tụng mua bữa sáng, cha gọi mẹ dậy ăn sáng đi.”
Cha Trầm trừng mắt với con gái, cũng không nói gì, quay người về phòng.
9 giờ sáng.
Đường Tụng leo lên xe, xua tay nói: “Cô chú, cháu đi đây, tạm biệt.”
Mẹ Trầm nhìn chiếc xe Bentley xa hoa, lại nhìn Đường Tụng tràn đầy khí chất cao quý.
Ý cười trong mắt là không giấu được.
Ánh mắt của Ngọc Đình rất tốt, chọn bạn trai coi như không tệ.
Mẹ Trầm nhiệt tình nói: “Sau này rảnh rỗi lại đến chơi.”
Nói xong, lại đẩy con gái bảo bối của mình một cái.
Trầm Ngọc Đình dịu dàng nhìn Đường Tụng: “Trên đường cẩn thận.”
…
9 giờ sáng, Liễu Bảo Nguyệt chen chúc 2 chuyến tàu điện.
Đi xuống cầu vượt, đi thẳng đến đầu đường, liền thấy bến xe buýt đưa đón của công ty.
Vội vàng chạy chậm hai bước, chiếm được chỗ ngồi trước khi xe lăn bánh.
Bởi vì hôm qua tăng ca đến khuya, bây giờ nàng khá mệt, vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Chiếc xe lảo đảo đi đến tòa nhà tổng bộ.
Đi theo mọi người xuống xe.
Bước nhanh hơn chút, cuối cùng cũng đến nhà ăn trước 9 rưỡi, có thể hưởng thụ bữa sáng miễn phí.
Chọn một phần cháo bí đỏ, một miếng bánh ngọt và một đĩa dưa muối nhỏ.
Nàng đặt ba lô lên ghế, rồi bắt đầu ăn sáng.
Trong đầu vẫn còn đang suy tư về công việc.
Trở về vị trí làm việc, lấy máy tính ra.
Vội vàng vào nhóm chat, email… nhìn xem có nhiệm vụ mới hay không.
Tiếp đó lại bắt đầu hoàn thành nốt nhiệm vụ ngày hôm qua.
…
12 giờ trưa, Đường Tụng đến Đế Đô.
Đế Đô cách Ô Sơn không xa, đi cao tốc chỉ hơn 3 tiếng.
Cộng thêm biển số Đế Đô, không cần xin giấy phép vào thành phố, nên tiết kiệm được không ít thời gian.
Tìm quán cơm giải quyết bữa trưa.
Đường Tụng liền đi đến địa sản An Gia (chi nhánh tại đường Tiêu Vân).
Chuẩn bị nhận biệt thự gần trăm triệu của mình.
Hơn nữa tiếng sau.
Trong tiểu khu số 8 đường Tiêu Vân.
Nhân viên bất động sản vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu.
“Số 8 đường Tiêu Vân là một trong những khu biệt thự nổi tiếng nhất ở Đế Đô, cùng nổi tiếng với nó còn có 3 chỗ là Điểu Ngư Đài, thư viện Vạn Liễu, Hiện Hải Thế Gia.”
“Tiểu khu gầm 9 tòa nhà 27 tầng…”
Đường Tụng ngắm nhìn bốn phía, con đường bên ngoài được lát đá cẩm thạch màu trắng.
Thảm cỏ, vườn hoa ở khắp nơi, hai bên đường và quanh tòa nhà có rất nhiều cây xanh.
Nhìn lên cảnh đẹp ý vui, rất thích hợp ở lại.
Đi dạo một một lát, hai người đi đến tòa nhà số 3.
Đi vào cánh cổng thủy tinh, nhân viên lại dẫn hắn đi dạo một vòng.
Trong miệng không ngừng giới thiệu: “Mỗi một tòa nhà đều có hai lối vào nam và bắc, quầy tiếp đón, ghế sô pha nghỉ ngơi… chỉnh thể có thể so với khách sạn 5 sao.”
Sau đó, hai người tiến vào thang máy tráng lệ, đi thẳng đến tầng 20.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, nhân viên lại giới thiệu: “Hoàn toàn là mới sửa sang, chủ nhà chưa ở dù chỉ một ngày. 520 mét vuông, 5 phòng 3 sảnh 5 vệ sinh, hình dáng nhà cũng rất đẹp…”
“Tòa số 3 nằm phía ở phía, phía trước thông suốt, phong cảnh bên ngoài cực đẹp…”
“Bên này là nhà ăn, phòng bếp…”
…
Đi theo người nhân viên nhiệt tình, Đường Tụng đi dạo một vòng quanh nhà.
Diện tích tương tự Yến Giang Biệt Viện, bởi vì xây lâu hơn, nên có chút kém hơn Yến Giang Biệt Viện.
Trang trí nội thất thuộc về phong cách hiện đại và đơn giản, rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Tiễn nhân viên ra ngoài, lại cất hợp đồng và thủ tục.
Đường Tụng duỗi lưng một cái, đứng trên ban công hướng nam, ngắm nhìn về phương xa.
Nhà chọc trời mọc san sát, lại có một sức hút khác biệt.
Đứng ngắm cảnh một lát, Đường Tụng mở wechat, ấn vào khung chat của Liễu Bảo Nguyệt.
Bắt đầu gửi tin cho nàng.
Thông qua trò chuyện, hắn nắm rõ tuyến đường đi làm của đối phương.
Cho nên hôm nay định cho nàng một bất ngờ.
…
Liễu Bảo Nguyệt ngồi trong phòng họp yên tĩnh.
Cúi đầu lặng lẽ sửa soạn nội dung cần báo cáo.
Khi lãnh đạo gọi tên nàng.
Nàng vội vàng ngẩng đầu, chân thành nói: “Căn cứ sở thích của người sử dụng Weibo gần đây, tôi và đội ngũ vận doanh xác định nội dung chuyên đề tiếp theo…, tập trung vào đồng hồ dưới 10.000 NDT, chủ yếu lấy phái nữ làm mục tiêu…”
Nàng mới nói được một nửa.
Lãnh đạo trực tiếp ngắt lời: “Chọn chuyên đề không có vấn đề, nhưng phương hướng không có ý mới. Có thể kết hợp với những điểm nóng trước mắt, hoặc là dựa vào các ngày lễ tiết, ngày nghỉ lễ để dự đoán… Hai ngày nay cô vất vả một chút, lại cung cấp một đề án nữa đi.”
Liễu Bảo Nguyệt thở sau, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng đầu óc của nàng đã không ở đây.
Ý nghĩ thôi việc trong lòng càng ngày càng nặng.
Hôm qua, từ miệng những đồng nghiệp khác, nàng biết được vị trí bên bộ phận mỹ phẩm của nàng đã bị một người có quan hệ thay thế.
Cho nên nàng mới bị điều sang bên đồng hồ này.
Mỹ phẩm là bộ phận đứng đầu trong công ty, người sử dụng đông đảo và sinh động, cũng có rất nhiều blogger.
Tiềm lực phát triển và lương thưởng cũng cao hơn rất nhiều.
Mà ở bộ phận đồng hồ, lại để nàng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, đúng là sắp không kiên trì được nữa.
Nàng không muốn tiếp tục cố gắng tại lĩnh vực mà mình không có hứng thú.
Phương hướng sai, làm nhiều cũng vô dụng.
Đúng lúc này, ô wechat trên máy tính sáng lên.
Tiểu Tụng: “Mấy giờ tan làm?”
Liễu Bảo Nguyệt vội vàng gõ chữ: “Hôm nay sẽ rất bận, chắc phải hơn 9 giờ.”
Tiểu Tụng: “Tan làm nhớ báo một câu.”
Thấy hắn quan tâm, Liễu Bảo Nguyệt cuối cùng cũng thấy khá hơn chút: “Vậy tôi tan làm sẽ gọi điện cho ông.”