(Bạch Nguyệt Quang = ánh trăng sáng, dùng để chỉ mối tình đầu, tình đơn phương như ánh trăng sáng không thể chạm đến)
6 rưỡi tối, Liễu Bảo Nguyệt vội vàng chạy xuống nhà ăn ăn tối, sau đó lại vội vàng trở về chỗ ngồi.
Qua một ngày làm việc mệt mỏi, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Đồng nghiệp Hạng Dương ngồi cạnh nhắc nhở: “Bảo Nguyệt, mệt thì qua ghế salon nghỉ một lát, tôi cảm thấy sắc mặt cô hơi tái rồi.”
Nghe vậy, La Á Quân ngồi bên cạnh cũng xông tới: “Vừa mới tiếp xúc với lĩnh vực mới, đúng là rất khó, không nên quá nóng lòng, chờ quen thuộc thì tốt.”
Liễu Bảo Nguyệt cười khổ nói: “Vấn đề là lãnh đạo thúc quá nhiều, tôi chỉ có thể tăng ca.”
Hạng Dương lắc đầu, khuyên nhủ: “Thân thể quan trọng nhất, tôi luôn cảm thấy cô ngã bệnh rồi, lãnh đạo thúc thì cứ thúc thôi, cùng lắm thì tiền thưởng ít một chút.”
Liễu Bảo Nguyệt mím môi không nói gì.
“Cùng lắm thì kéo dài một chút, lãnh đạo có thể làm gì, lẽ nào có thể không cho cô chuyển chính thức sao?” La Á Quân đề nghị: “Nếu cô không yên tâm, hay là tôi giúp cô nhé.”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Liễu Bảo Nguyệt nhích qua một bên, tránh né mùi hôi thối từ trên người La Á Quân.
Vị đồng nghiệp này rất nhiệt tình, chủ yếu là không vệ sinh lắm, hình như rất ít khi tắm, trên người luôn có một luồng hôi thối nhàn nhạt.
“Được rồi, vậy cô cần tài liệu gì thì nói cho tôi, tôi tìm giúp cho.” La Á Quân thất vọng trở về chỗ ngồi.
Một lúc sau, lại đưa một gói cà phê hòa tan qua: “Mệt thì uống ly cà phê nâng cao tinh thần, cố lên.”
Liễu Bảo Nguyệt xấu hổ nhận lấy, nàng cũng khiếp sợ với độ trơ của người này.
Đi phòng vệ sinh rửa mặt, xoa xoa đôi mặt mệt mỏi, hoạt động cổ tay đã chua xót.
Tiếp tục trở về chỗ ngồi, cúi đầu nhìn màn hình.
Chỉ cảm thấy đầu óc nhói nhói.
Từ xưa đến nay, nàng đều không phải người chịu nhận thua, người khác càng cảm thấy nàng không được, thì nàng càng chứng minh là mình có thể.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cố gắng như vậy.
Từ bỏ có lẽ rất đơn giản, trực tiếp nằm ì là được.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đều là ưu tú nhất, nàng không cho phép mình nhu nhược như vậy.
Nàng đã quyết định.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ này, nàng mới từ chức.
…
“Tôi đi trước.”
“Bye bye.”
“Về thôi, bye bye.”
“Bảo Nguyệt, về không?”
“Không, tôi còn chút việc.”
Tạm biệt từng đồng nghiệp, Liễu Bảo Nguyệt vẫn đang sửa soạn tư liệu, thỉnh thoảng lại ghi chép lại.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Tiểu Tụng: “Vẫn chưa tan làm à?”
Liễu Bảo Nguyệt thở dài một hơi, nhìn đồng hồ.
Đã là 9:10 tối.
Lập tức trả lời: “Sắp rồi.”
Nhìn tiến độ làm việc, liền mở ba lô, nhét laptop vào.
Vẫn là trở về nhà rồi làm đi.
Cảnh đêm Đế Đô lộng lẫy mà sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, Liễu Bảo Nguyệt lại không có quá nhiều cảm giác.
Sửa sang lại chỗ ngồi, bước nhanh ra ngoài.
“A, Bảo Nguyệt, tan làm chưa?” La Á Quân đi đến, đưa cho nàng chén trà sữa: “Uống chén trà sữa nâng cao tinh thần đi.”
Liễu Bảo Nguyệt vội vàng từ chối: “Không cần, gần đây đang giảm cân, không dám uống thứ này.”
“Dáng người tốt như vậy còn giảm cân? Cầm đi, tôi cố tình mua cho cô đấy.” La Á Quân lắc lắc ly trà sữa trong tay.
Liễu Bảo Nguyệt bất đắc dĩ nhận lấy: “Cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước.”
“Vừa hay tôi cũng muốn tan làm, chúng ta đi cùng đi, giờ này hơi ít xe, có thể vừa chờ vừa uống trà sữa.” La Á Quân mỉm cười.
Liễu Bảo Nguyệt lại khiếp sợ với độ trơ này, đành phải yên lặng gật đầu.
Xuống thang máy, ra khỏi cổng công ty, đi về phía bên xe.
Liễu Bảo Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra, cũng không đoái hoài gì đến nam đồng nghiệp đang nói chuyện với mình, nàng trực tiếp gọi điện cho Đường Tụng.
Điện thoại kết nối.
Liễu Bảo Nguyệt lên tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Alo, Tiểu Tụng, tôi tan làm rồi.”
Âm thanh quen thuộc truyền đến: “Mỗi ngày đều làm muộn như vậy, sớm muộn gì cũng ốm.”
Liễu Bảo Nguyệt thở dài: “Hết cách rồi, công việc khá bận.”
“Vậy có phải chuẩn bị đi tuyến xe xxx đến xxx không?”
“Đúng vậy, hiểu rõ tuyến đường của tôi như vậy, lẽ nào muốn tập kích bất ngờ?” Liễu Bảo Nguyệt hai mắt sáng rực, tựa như biết phát sáng.
“Ah, bà nghĩ nhiều rồi.”
Liễu Bảo Nguyệt không kìm được lòng mà chu mỏ lên: “Một chút lãng mạn cũng không biết, như vậy sẽ độc thân đến già.”
“Vậy thì chưa chắc, tôi cảm thấy mình sẽ tìm được mấy người bạn gái kìa.” Đường Tụng nói nửa đùa nửa thật.
Liễu Bảo Nguyệt nhướng mày, ê ẩm nói: “Không ngờ nha, không ngờ ông còn có tâm địa gian xảo như vậy.”
Hai người trò chuyện một lát.
La Á Quân ở bên cạnh thúc giục: “Bảo Nguyệt, xe đến rồi, chúng ta lên xe thôi.”
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, nói vào điện thoại: “Cúp đây, chờ về đến nhà lại gọi cho ông.”
“Bye bye.”
Giờ này không nhiều xe cộ, nên đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trạm tàu điện.
Từ chối ý tốt muốn xách ba lô hộ của La Á Quân.
Liễu Bảo Nguyệt lặng lẽ xuống xe.
…
Đường Tụng đeo khẩu trang, đứng ở cổng trạm tàu điện, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn mặc quần áo bình thường vẫn rất bắt mắt và xuất chung.
Thỉnh thoải lại có mấy cô gái nhìn trộm hắn, sau khi tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy của hắn thì đỏ mặt chuyển ánh mắt.
Nhìn thời gian, sắp 9 rưỡi rồi.
Hắn đã chờ hơn nửa tiếng.
Lại qua một lát, đã thấy Liễu Bảo Nguyệt đi xuống từ tàu điện.
Chẳng biết vì sao, nhịp tim lại đột nhiên tăng nhanh.
Lần gặp mặt trước, còn là lúc về nhà ăn tết.
Sau đó 2 người đều tốt nghiệp, thực tập, tìm việc làm, đều rất bận rộn.
Chỉ chớp mắt, đã hơn 8 tháng rồi.
So với lúc trước, nàng đã thành thục hơn một chút.
Tóc mái tách ra hai bên, trang điểm nhạt, ăn mặc cũng rất giống dân đi làm.
Áo sơ mi xanh nhạt dưới lớp áo khoác, có thể thấy rõ ‘tâm hồn’ của nàng.
Nàng thuộc về loại hình mặt học sinh ngực phụ huynh, mặt trứng ngỗng hơi tròn rất đáng yêu, chỉ cần cười lên, hai mắt tựa như trăng lưỡi liềm.
Lúc trung học, bộ ngực của nàng đã dậy thì cực thành công, càng về sau càng to lớn hơn, điều này thậm chí làm cho nàng hơi tự ti.
Hiện giờ xem ra, đây mới là thiên phú dị bẩm.
Nhưng khác với Liễu Bảo Nguyệt phấn chấn và sáng sủa ngày xưa.
Nàng bây giờ rất tiều tụy, bờ môi trắng bệch, mặt mũi ủ rũ, tựa như lúc nào cũng có thể ngã gục.
Lúc trước, khi nói chuyện thì nàng cũng phàn nàn công việc rất mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại tràn đầy tự tin.
Giống như lúc đi học, dù bài thi có khó đến đâu thì cũng không thể làm nàng gục ngã.
Đường Tụng chợt thấy trái tim hơi đau.
Theo nàng đến gần, Đường Tụng lập tức nhìn nàng không chớp mắt.
Liễu Bảo Nguyệt tựa như không phát hiện ra, vẫn cúi đầu đi về phía trước.
Một thanh niên bên cạnh nàng đang không ngừng nói gì đó với nàng.
“Muốn trở thành một nhân viên vận doanh giỏi, cần…”
Liễu Bảo Nguyệt hơi nhăn mày, nhỏ giọng ‘A’ một cái, nhưng cũng không nói gì.
Đường Tụng thấy biểu cảm của nàng, nhịn không được mà thở dài.
Khi nàng làm động tác này, vậy khẳng định là nàng đang cảm thấy buồn phiền không thôi.
Khi nàng đi qua trước mặt hắn, Đường Tụng không tự chủ được mà cất bước đi theo.
Nhìn bóng lưng quen thuộc lại hơi lạ lẫm của nàng.
Hồi ức lập tức kéo đến, dần dần bao phủ hắn như thủy triều.
Có ít người, chỉ cần vừa xuất hiện là đã cướp đi toàn bộ ánh sáng trong mắt bạn.
Đây đại khái chính là Bạch Nguyệt Quang đi!