Mặc dù trải qua thời gian cọ rửa, tình cảm của Đường Tụng với nàng đã không sâu tận xương tủy như thời trung học.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, một loại cảm xúc đặc thù mà xa xôi vẫn cứ dâng lên trong lòng.
Có lẽ không chỉ hoài niệm nàng, mà còn cả đoạn thanh xuân hạnh phúc và tiếc nuối kia.
Mười mấy tuổi là độ tuổi rất ngây thơ và thuần túy.
Trong giai đoạn thanh xuân này, dưới ‘ánh trăng sáng’ chiếu rọi.
Hắn nhận biết cảm xúc mặt đỏ tim run, khắc sâu tận xương tủy, nhớ mãi không quên.
Nhìn bóng lưng quen thuộc, Đường Tụng mím chặt môi, bước nhanh hơn để gần nàng hơn một chút.
Đêm nay cố tình chờ nàng ở nơi này.
Là vì muốn nhìn dáng vẻ tan làm của nàng, thuận tiện đi phòng thuê của nàng xem một chút.
Không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.
Hoàn toàn không thể trùng lặp với dáng vẻ quật cường, kiêu ngạo và phấn chấn trong quá khứ.
Lấy thẻ tàu điện dùng một lần ra, quẹt thẻ đi vào trạm.
Đi theo bước chân của nàng.
Thời điểm này đã qua giờ cao điểm, nên cũng không nhiều người.
Đường Tụng yên tĩnh đứng sau lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng.
La Á Quân ở bên cạnh vẫn không ngừng nói đến chuyện trong công việc.
Rầm rầm… tiếng ồn tàu vào trạm đã bao phủ âm thanh đáng ghét của hắn.
Cửa từ từ mở ra, ba người đi vào khoang xe.
Đường Tụng đứng ở bên trái Liễu Bảo Nguyệt.
Từ trên nhìn xuống góc nghiêng quen thuộc kia, ánh mắt lại rất phức tạp.
Trong toàn bộ thanh xuân của hắn, toàn là gương mặt này.
Hoặc là vui vẻ, hoặc là yên tĩnh, hoặc là u buồn, hoặc là vui cười…
Một lát sau, vị khách ngồi trước mặt Đường Tụng muốn xuống xe.
La Á Quân tay mắt nhanh nhẹn, cản Đường Tụng lại rồi ra hiệu cho Liễu Bảo Nguyệt mau ngồi xuống.
Liễu Bảo Nguyệt lắc đầu, không để ý nói: “Tôi sắp xuống xe rồi, anh ngồi đi.”
La Á Quân hơi xấu hổ, nhưng vẫn ngồi xuống.
Đường Tụng nghiêng người, chặn ánh mắt nhìn về phía Liễu Bảo Nguyệt của hắn.
Chú ý đến bóng người cao to xuất hiện trước mặt, Liễu Bảo Nguyệt vô thức dịch sang một bên, lại ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Ánh mắt tiếp xúc, ánh mắt giao hòa.
Đường Tụng nhìn thấy một đôi mắt mang theo mỏi mệt, quật cường, không chịu thua.
Đôi mắt này vẫn quen thuộc như vậy.
Liễu Bảo Nguyệt mím bờ môi trắng bệch, cũng nhìn hắn đến thất thần.
Âm thanh ‘ầm ầm’ của tàu điện tựa như đã biến mất.
Mũi nàng giật giật, miệng há to.
Vẻ mỏi mệt trong mắt từ từ biến mất, đôi mắt trong veo như nước chỉ còn lại quật cường, cả khuôn mặt trở nên sinh động hơn.
Đột nhiên, tàu điện phanh gấp, Liễu Bảo Nguyệt hơi đảo về phía trước.
Đường Tụng vô thức ôm lấy vòng eo của nàng, hai người dính sát vào nhau.
La Á Quân thấy cảnh này thì vội vàng nhắc nhở: “Này người anh em, buông tay ra được rồi đấy, đừng giở trò lưu manh.”
Đường Tụng nhu hòa nói: “Có lẽ cô ấy không ngại.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Liễu Bảo Nguyệt tiến lại gần hắn hơn, lười biếng nói: “Ôm chặt một chút, tôi muốn chợp mắt một chút.”
Rất nhanh, tàu điện lại lao đi lần nữa.
Liễu Bảo Nguyệt nắm lấy vạt áo của hắn, yên tĩnh tựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại.
La Á Quân nhìn một màn này, sắc mặt đỏ lên, ấp úng không biết nói gì.
Theo âm báo của tàu điện vang lên, Đường Tụng nhắc nhở: “Nên đổi sang chuyến số 8 rồi nhỉ?”
“Ừm.” Liễu Bảo Nguyệt lên tiếng, lại đứng thẳng người.
Chỉ một lát như vậy, nàng giống như đã khá hơn rất nhiều.
Chủ động kéo tay Đường Tụng đi ra ngoài.
Nàng nhìn như rất bình tĩnh.
Nhưng từ những động tác rất nhỏ của nàng, Đường Tụng vẫn có thể nhận ra nàng rất vui vẻ, bất ngờ và cảm động.
Ví dụ như cái nhướng mày, đường cong nơi khóe môi, nhịp bước nhẹ nhàng.
Hắn bị nàng kéo đi một đoạn, đi đến trạm số 8.
Liễu Bảo Nguyệt chỉ vào bản đồ tuyến đường, tràn đầy phấn khởi nói: “Chỉ còn một bến nữa thôi, nhưng xuống tàu phải đi bộ khoảng 1km nữa. Chỗ ở hơi xa bến tàu.”
“Tôi biết, căn phòng 12 mét vuông trên tầng 4, thuê từ khi mới tốt nghiệp, 1800 một tháng.” Trên điện thoại của Đường Tụng vẫn còn giữ ảnh chụp nàng gửi đến.
Khi đó Liễu Bảo Nguyệt còn nói đùa, nếu đến Đế Đô, có thể để hắn ngủ trên sàn.
Nghe thấy Đường Tụng nói, Liễu Bảo Nguyệt mỉm cười: “Đế Đô chính là như vậy, quen là được.”
…
Lúc ra khỏi trạm xe, đã là hơn 10 giờ đêm, người đi đường rất ít.
Bóng đêm yên tĩnh, hai người rất gần.
Gió thu thổi qua mái tóc dài của Liễu Bảo Nguyệt.
Một loại cảm giác lãng mạn quanh quẩn trong trái tim nàng.
Cuộc sống dù có đắng chát như vậy, nhưng cũng có chỗ đáng giá lưu luyến, ví dụ như niềm vui bất ngờ này.
Đi vài bước, Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Nhón chân lên, gỡ bỏ khẩu trang đen trên mặt hắn.
Ngay sau đó, nàng thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nàng đưa tay nhéo sống mũi cao thẳng của hắn, lại sờ đôi môi đỏ hồng của hắn, và làn da tinh tế.
Nàng thở sâu, yên lặng một lát, trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Ông thay đổi nhiều quá, khí chất cũng tốt hơn trước, bảo sao lúc nãy tôi không nhận ra. Xem ra ông sống rất tốt, tôi cũng mừng thay ông.”
“Nhưng hình như ba sống không tốt lắm.” Đường Tụng nhìn nàng đầy ôn nhu: “Công việc không thuận lợi? Người kiêu ngạo như bà, khẳng định không nhịn được người khác xem thường, làm chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất.”
Nghe vậy, nụ cười vẫn còn trên mặt Liễu Bảo Nguyệt, nhưng nước mắt đã hiện nơi khóe mắt.
Từng giọt từng giọt sáng chói như kim cương, lộng lẫy như sao băng.
Nàng quay người ôm lấy eo Đường Tụng, tựa đầu vào bờ vai của hắn.
Tiếng nghẹn ngào từ từ vang lên, nước mắt thấm ướt áo khoác của hắn.
Trong bóng đêm yên tĩnh, lại làm người thương tiếc như vậy.
Đường Tụng vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: “Không sao, muốn nghỉ việc thì nghỉ đi, không ai sẽ cảm thấy bà là kẻ thất bại, chỉ có thể nói công việc này không hợp với bà thôi.”
Không biết qua bao lâu.
Liễu Bảo Nguyệt hung hăng lau mặt lên áo khoác của hắn.
Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục sinh cơ.
“Nạp điện xong!” Nàng nghiêm túc nói một câu, lại vỗ vỗ lồng ngực bị thấm ướt của Đường Tụng: “Đừng buồn, lát nữa tôi giặt cho.”
“Không buồn, nhưng tôi không có chỗ ở, với tư cách là địa đầu xà, bà sắp xếp đi.”
“Ah…” Liễu Bảo Nguyệt hơi do dự, nói thẳng: “Chỗ tôi vẫn còn đệm chăn lúc đi học, đêm nay ngủ trên sàn đi.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ cố mà tá túc trong căn phòng 12 mét vuông mấy ngày.” Đường Tụng lộ ra nụ cười, lại nháy mắt với nàng.
Liễu Bảo Nguyệt vỗ cánh tay hắn: “Đừng đoán mò, bạn học cũ đến ngủ nhờ trên sàn thôi, chuyện này rất phổ biến ở Đế Đô.”
Đường Tụng nhíu mày: “Vậy sao? Có những nam sinh khác ngủ sàn nhà nhà bà sao?”
“Lại trêu tôi đúng không?” Liễu Bảo Nguyệt giả bộ cáu giận: “Ông như vậy sẽ mất tôi nha! Lại nói, lúc trước chúng ta đi công viên, cũng ngủ cạnh trên thảm cỏ mà.”
“Ha ha.” Giống như nhớ lại chuyện thú vị ngày xưa, Đường Tụng cười rất vui vẻ.
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng mình: “Lên đi, tôi cõng bà về.”
Liễu Bảo Nguyệt không chần chờ chút nào, lập tức nhảy lên lưng hắn, cười hì hì nói: “Chờ ông mệt thì thả tôi xuống.”
Cảm nhận xúc cảm mềm mại sau lưng, Đường Tụng nhẹ nhàng đứng lên.
Với tố chất của hắn bây giờ, cõng Liễu Bảo Nguyệt là một chuyện quá đơn giản.
Trên đường đi, Đường Tụng đi rất chậm.
Dùng gần 10 phút mới đến tiểu khu Hòa Đông.
“Khóa cổng!” Đường Tụng vỗ vỗ bắp đùi của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt mở mắt, móc chìa khóa ra quét cổng.
“Rẽ trái, đi thẳng đến cuối cùng, tòa nhà ở trong cùng kìa.”
“Ừm.”
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người xuyên qua tiểu khu yên tĩnh.
Giữa trời đất giống như chỉ còn lại tiếng hít thở.
Liễu Bảo Nguyệt ghé vào bờ vai hắn, cười nói bên tai hắn: “Đêm nay, tôi đã nhìn thấy một chùm sáng giữa thành thị cô độc, cảm ơn!”