“Này! Tiểu Tụng, mau thả tôi xuống!”
“Ông còn làm vậy là tôi giận nha!”
“Cõng tôi lên rất mệt, còn rất nguy hiểm.”
“3…2…1… Ông có thả hay không?!”
“Đừng sợ, tôi thường xuyên tập gym, cõng hai người như bà cũng không sao.” Đường Tụng cười nói, bước chân rất ổn định.
Liễu Bảo Nguyệt từ từ yên tĩnh lại, cúi đầu gần cổ hắn, đề phòng bị cụng đầu.
Rất nhanh, hai người đã leo lên tầng 4, Đường Tụng cúi người, thả nàng xuống.
Trong mắt Liễu Bảo Nguyệt lóe lên một tia kinh dị: “Ông trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?”
“Còn có thứ lợi hại hơn, không biết bà có muốn thử hay không?” Đường Tụng cười nói.
Liễu Bảo Nguyệt lấy chìa khóa, mở cánh cửa cũ kỹ màu xám.
Quay đầu trừng mắt với hắn: “Bây giờ to gan nhỉ, trước kia không dám đùa kiểu này nha.”
“Quá khen.” Đường Tụng đi theo nàng vào trong.
Lúc Liễu Bảo Nguyệt thay giày, hắn ngắm nhìn bốn phía.
Nội thất trang trí rất đơn giản, phòng khách rất nhỏ.
Vào cửa là một giá để giày giản dị.
Trong phòng khách có một bàn trà kiểu cũ và mấy cái ghế.
Một chiếc tủ dựa vào tường, phía trên có rất nhiều thứ.
“Xuỵt…” Liễu Bảo Nguyệt nhỏ giọng nói: “Bạn cùng nhà ngủ tương đối sớm, chúng ta nói nhỏ một chút.”
Tiến vào gian phòng ngủ chỉ thấy qua trong video kia, mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt, rất giống với mùi hương trên người Liễu Bảo Nguyệt.
Đường Tụng tò mò đánh giá khắp nơi.
Giường, bàn đọc sách, tủ quần áo, điều hòa.
Nội thất rất cũ, nhưng Liễu Bảo Nguyệt đã trang trí rất khá.
Trên tủ quần áo, bên giường đều là giấy dán tường.
Trên tường có không ít ảnh chụp, trong đó có rất nhiều ảnh có bóng dáng của Đường Tụng.
Có thời trung học, có thời đại học.
Liễu Bảo Nguyệt cởi ba lô, đi đến bên cạnh hắn.
Hoạt bát nói: “Có phải rất cảm động không? Tôi giữ lại rất nhiều ảnh của chúng ta nha.”
“Đúng vậy, rất cảm động, có cần lấy thân báo đáp không?” Đường Tụng nghiêng người nhìn nàng.
Ánh mắt Liễu Bảo Nguyệt trốn tránh: “Ông… ông đi rửa mặt đi, tôi lấy cho ông bàn chải mới, cốc thì dùng của tôi là được.”
Nói xong, Liễu Bảo Nguyệt tìm kiếm trong rương đồ ở đầu giường, lấy ra một cái bàn chải màu hồng.
Đường Tụng nhìn nàng một chút, nhận bàn chải, đi theo nàng vào phòng vệ sinh.
Liễu Bảo Nguyệt cúi đầu, chỉ vào một chậu rửa mặt nói: “Trong này là đồ của tôi, kem đánh răng, sữa rửa mặt, nước gội đầu, khăn mặt… ông rửa mặt trước đi, tôi còn chút việc.”
Nói xong, nàng đóng cửa phòng vệ sinh, trở về phòng ngủ.
Đi vào phòng, nàng lấy laptop ra, đặt lên bàn sách.
Để tay lên bàn phím, nhưng ngồi mãi vẫn không thể viết được chữ nào.
Lần này khác với những lần trước, đêm nay sẽ ngủ chung phòng.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, nàng đã thấy toàn thân nóng lên.
Nghĩ đến đây, nàng tựa như ý thức được cảnh tượng tiếp theo.
Sắc mặt vừa đỏ lại vừa nóng.
Nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng vệ sinh, nàng lại hơi chột dạ.
Thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc sau.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Liễu Bảo Nguyệt ra vẻ không để ý, cúi đầu nhìn màn hình, giống như không phát hiện ra.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy có người đang đến gần, càng ngày càng gần.
Nhịp tim của nàng bắt đầu gia tốc.
Cứ yên tĩnh một lúc lâu.
Đường Tụng giống như phát hiện ra cái gì đó, cúi người chỉ vào khung hình trên bàn sách, tò mò hỏi: “Cô gái này rất quen mắt? Tôi biết không?”
Liễu Bảo Nguyệt thở phào, thân thể căng cứng cũng hơi thả lỏng, cười nói: “Ông biết cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy không biết ông.”
“A?” Đường Tụng cầm khung ảnh lên xem, nhìn cô gái đội mũ đeo khẩu trang trong ảnh, nghiêm túc đánh giá gương mặt này.
Một lát sau, hắn chợt kêu lên: “Tô Ngư?!”
Hắn tự nhiên biết Tô Ngư, nhưng lúc trước không nghĩ đến phương diện này, giờ phút nàng càng nhìn càng thấy giống, tuyệt đối là nàng.
Liễu Bảo Nguyệt cười đắc ý, nghiêng người nói: “Tháng trước tôi đi tham gia hoạt động kỷ niệm 190 năm ở Ma Đô, sau đó có nửa ngày nghỉ. Tôi gặp cô ấy trên một con đường nhỏ, còn là cô ấy chủ động bắt chuyện nha. Bằng không thôi cũng không dám nhận, dù sao cô ấy cũng là một siêu sao.”
Đường Tụng ra vẻ thản nhiên như không: “Vì sao Tô Ngư lại bắt chuyện với bà?”
“Chắc chắn là ông không đoán được, cô ấy hỏi tôi mua kem ở đâu.” Liễu Bảo Nguyệt rất phấn khởi: “Không ngờ đúng không? Tô Ngư đại danh đỉnh đỉnh cũng có lúc thèm ăn kem. Thật ra cô ấy rất ôn nhu hiền lành, bọn tôi nói chuyện rất lâu. Tôi chia sẻ kem ly với cô ấy, cô ấy mời tôi uống cà phê. Cuối cùng chúng tôi chụp ảnh chung, sau ảnh còn có chữ ký nữa.”
Đường Tụng nhìn hai người trong ảnh, nội tâm dập dờn không thôi.
Hắn cũng không tin, với thân phận và năng lực của Tô Ngư mà không biết quan hệ giữa hắn và Liễu Bảo Nguyệt.
Nàng có mục đích gì?
Nàng muốn làm gì?
Đường Tụng vẫn giả bộ bình tĩnh hỏi: “Hai người nói những chuyện gì?”
“Có chuyện công việc, có chuyện thú vị ở trường, đương nhiên cũng nói đến ông…” Nói đến đây, Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên dừng lại.
“A? Nói gì về tôi?” Đường Tụng rất tò mò, nhưng nội tâm đã xác định.
“Chỉ nói vài chuyện thời trung học thôi, yên tâm, tôi không nói xấu ông.” Liễu Bảo Nguyệt thuận miệng giải thích một câu.
Trong đầu lại nhớ đến lời nói của Tô Ngư: Nói đến người bạn Đường Tụng này, hình như cô lại rất vui vẻ, cô thích người bạn này sao?
Thấy Liễu Bảo Nguyệt ra vẻ không để ý, Đường Tụng lại hỏi: “Bà là fan của Tô Ngư? Bà thấy cô ấy thế nào?”
Liễu Bảo Nguyệt thở phào: “Đúng là rất thích Tô Ngư, hát hay lại giỏi giang, thái độ làm việc nghiêm túc, danh tiếng và hình tượng trên mạng cũng cực tốt, chưa từng có bất kỳ chuyện xấu nào. Trên cơ bản là không có ai không thích Tô Ngư nhỉ? Nhất là con gái. Phim của Tô Ngư toàn là phim nữ chính, cũng không quay bất kỳ cảnh thân mật nào.”
Nói đến đây, Liễu Bảo Nguyệt lại nói khẽ: “Rất nhiều người nói Tô Ngư là Les (đồng tính), ra mắt nhiều năm rồi mà không có một tấm ảnh thân mật với phái nam nào. Nhưng tôi cảm thấy đó là bịa đặt, theo tôi, cô ấy rất bình thường.”
Đường Tụng gật đầu, thả khung ảnh về chỗ cũ: “Đừng làm việc nữa, đêm nay ngủ sớm đi, ngày mai liền nghỉ việc.”
Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt quay người lại, ánh mắt quật cường: “Tôi muốn làm xong nhiệm vụ này rồi mới nghỉ.”
Đường Tụng vuốt vuốt đầu của nàng: “Để bọn họ cảm thấy mất đi một nhân tài, chứ không xám xịt rời đi như kẻ thất bại, bà nghĩ như vậy đúng không?”
“Không sai! Tôi có thể làm được!” Trên mặt Liễu Bảo Nguyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mừng rỡ khi hai người vẫn ăn ý.
“Tôi tin tưởng bà có thể làm được, nhưng không cần thiết.” Đường Tụng cân nhắc ngôn từ, nói: “Tôi sẽ ở Đế Đô vài ngày, có việc cần xử lý, cần bà đi cùng.”
Liễu Bảo Nguyệt cắn môi một cái: “Vậy tôi xin nghỉ mấy ngày là được.”
Đường Tụng nhìn vào mắt nàng, chân thành nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Chuyện này… muộn rồi, tôi đi rửa mặt.” Liễu Bảo Nguyệt bắt đầu né tránh, cuống quít đứng lên, bước nhanh về phòng vệ sinh.
Nàng luôn cảm thấy lần gặp mặt này, đôi mắt của Tiểu Tụng có thêm rất nhiều thứ.
Để nàng không dám nhìn thẳng, tựa như rất dễ luân hãm.
Nhìn bóng lưng của nàng, Đường Tụng có chút buồn cười.
Phòng chỉ bé như này.
Cửa lại khóa, đêm nay chẳng lẽ còn chạy được?