Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Ngủ Chung

Chương 246: Ngủ chung Chương 246: Ngủ chung

“Đây là chăn đệm thời đại học của tôi, đã giặt sạch rồi.”

Liễu Bảo Nguyệt ôm chăn đệm đưa cho Đường Tụng.

Tiếp đó lại lấy một tấm đệm yoga, trải xuống mặt đất.

“Một lớp đệm yoga, lại thêm nệm, chắc là đủ rồi nhỉ? Cũng may trời không lạnh.”

Liễu Bảo Nguyệt vừa nói vừa giúp hắn trải chăn đệm.

Đường Tụng ngồi ở bên giường, yên tĩnh nhìn nàng bận rộn.

Vừa tìm được loại cảm giác quen thuộc kia.

Trước kia, mỗi lần ra ngoài chơi thì Liễu Bảo Nguyệt sẽ chuẩn bị rất chu đáo, giúp hắn quản lý tất cả.

“Vất vả rồi.”

“Ông đến thăm tôi, tôi rất vui, không có gì vất vả cả.”

Liễu Bảo Nguyệt sửa sang xong, lại đưa chén nước của mình qua, sắc mặt hơi đỏ lên: “Hay là… ông ra phòng khách uống nước đi, tôi thay áo ngủ, chờ xong sẽ gọi ông.”

Đường Tụng gật đầu, quay người đi ra phòng khách.

Đứng trên ban công phòng khách, vừa uống nước vừa nhìn bóng đêm tĩnh mịch.

Tiểu khư Hòa Đông là khu tập thể cũ điển hình, nhưng dù sao cũng là nhà ở Đế Đô, nên an ninh và sửa chữa cũng tạm được.

Tòa nhà được quét vôi lại, cộng thêm xanh hóa khá tốt, nhìn trông cũng ổn.

Đúng lúc này, một tiếng kêu truyền đến: “Ai đó?”

Đường Tụng nhìn qua, liền thấy một cô gái cầm chổi đang cuống cuồng nhìn hắn.

Đây chính là bạn cùng nhà với Bảo Nguyệt nha.

Đường Tụng lên tiếng chào: “Xin chào, tôi là bạn của Bảo Nguyệt.”

Cô gái nhìn thấy dung mạo của hắn mới thở phào, sau đó sắc mặt lại hơi đỏ lên.

“Chào… chào anh.” Nàng nhìn vào Đường Tụng, nói năng hơi lắp bắp.

Liễu Bảo Nguyệt vội vàng mặc áo ngủ, kéo cửa phòng ra, lại vội vàng nói: “Oánh Oánh, tỉnh rồi à? Xin lỗi xin lỗi, đây là bạn mình, xin lỗi vì đã không nói với cậu trước.”

Lý Tử Oánh lặng lẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Bảo Nguyệt, nam thần này là bạn trai cậu đúng không?”

Liễu Bảo Nguyệt đỏ mặt lên: “Không phải, là bạn rất rất tốt, hôm nay mới đến Đế Đô, tạm thời không có chỗ ngủ, cho nên ở nhờ vài hôm.”

Lý Tử Oánh nghe vậy, lập tức tiến lên nói nhỏ bên tai Liễu Bảo Nguyệt: “Vậy cậu giới thiệu cho mình được không? Có thể bỏ qua sính lễ, không nhà không xe cũng không sao, mình còn bỏ ra một chiếc xe.”

Đường Tụng rất thính, nghe vậy thì hơi buồn cười.

Mình cũng có thể dựa vào mặt ăn cơm nha, cô nàng này đáng yêu thật.

Chỉ là tướng mạo và dáng người kém xa Liễu Bảo Nguyệt, chỉ có thể coi là mỹ nữ 7 điểm.

Liễu Bảo Nguyệt mặc áo ngủ rộng rãi, trước ngực vẫn hiện lên đường cong to lớn mượt mà.

Làm cho nhân vật hoạt hình trên áo bị kéo căng, hoàn toàn tương phản với gương mặt tươi sáng của nàng.

Nàng là cô gái cô ‘tâm hồn’ rộng lớn nhất trong số người Đường Tụng biết, chắc phải E.

Biểu cảm của Liễu Bảo Nguyệt hơi khói coi, ngẩng đầu nhìn Đường Tụng đang mỉm cười.

Môi mỏng mũi thẳng, ngũ quan tuấn mỹ, làn da trắng nõn.

Lại nhìn Lý Tử Oánh đang mặt đầy chờ mong, không biết vì sao lại thấy hơi hoảng.

Hơn nửa năm không gặp, sao cái tên này lại biết chiêu hoa dẫn bướm rồi?

Lý Tử Oánh nhỏ giọng thúc giục: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học, nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha.”

Liễu Bảo Nguyệt há miệng: “Oánh Oánh, cậu mới gặp người ta một lần, căn bản là không hiểu…”

Đường Tụng trực tiếp đi qua, cười tủm tỉm nói: “Chào Oánh Oánh, tôi là Đường Tụng, cảm ơn cậu thường xuyên chăm sóc Bảo Nguyệt, hôm nào lại mời cậu ăn cơm.”

Lý Tử Oánh nhìn Đường Tụng ở gần ngay trước mặt, còn thấy đường cong cơ bắp bên dưới áo sơ mi, lập tức nuốt một ngụm nước miếng!

Quá đẹp trai! Dáng người cũng tốt nữa!

Đây là người mình không mất tiền cũng có thể quen sao?

“Xin chào, tôi là Lý Tử Oánh, là bạn đại học của Bảo Nguyệt, làm việc ở công ty nhà nước Hải Điến, có hộ khẩu Đế Đô.” Nàng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Đường Tụng, đôi tay nắm chặt vì khẩn trương.

Liễu Bảo Nguyệt nhìn hai người đang ‘thông đồng làm bậy’, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Ê ẩm nói: “Muộn rồi, chúng ta tranh thủ ngủ đi, Tiểu Tụng, ông vào thử xem chăn nệm có thích hợp không.”

Nói xong trực tiếp trở về phòng.

Lý Tử Oánh nghe vậy thì vội vàng nói: “Bảo Nguyệt, hay là để Đường Tụng ngủ phòng mình đi.”

Liễu Bảo Nguyệt lập tức chạy ra khỏi phòng, giận đến bộ ngực phập phồng, mặt đầy khỏ tin: “Oánh Oánh, cậu…!!!”

Lý Tử Oánh khoát tay nói: “Ý của mình là, mình ngủ với cậu, còn Đường Tụng ngủ phòng mình. Hai người không phải người yêu, ngủ chung không tiện lắm, sẽ bị người khác hiểu lầm.”

Liễu Bảo Nguyệt trợn tròn mắt.

Bọn tôi quen biết hơn 10 năm!

Bắt đầu từ cấp 2 lên đến đại học!

Từng chơi cả đêm ngoài quán nét.

Tên này còn nằm ngủ trên đùi mình!

Tiểu Tụng muốn ngủ, vậy cũng phải ngủ của phòng mình, dựa vào cái gì mà ngủ phòng của Oánh Oánh?

Mặc dù nội tâm của Liễu Bảo Nguyệt đang điên cuồng hò hét, nhưng ngoài miệng lại không nói được lời phản bác.

Chỉ có thể ủy khuất nhìn Đường Tụng.

Đường Tụng nhìn biểu cảm của nàng, biết mục đích đã thành công, cười nói: “Oánh Oánh, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi vừa đến Đế Đô, còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Bảo Nguyệt, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.”

Nói xong liền kéo Liễu Bảo Nguyệt vào trong phòng.

Lý Tử Oánh thở dài, đi về phòng vệ sinh.

Mới rời giường đi vệ sinh, lại nhìn thấy một bóng người cao to trên ban công, còn tưởng rằng có trộm.

Không ngờ lại là một nam thần, như nam chính bước ra từ tiểu thuyết vậy.

Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy cảnh này, ai chịu nổi.

Cạch, khóa cửa lại.

Phòng ngủ biến thành không gian kín.

Liễu Bảo Nguyệt ngồi trên giường, mặt đầy ủy khuất, trừng mắt nhìn hắn.

Biểu thị mình đang tức giận, dỗ cũng không được.

Đường Tụng không nói gì thêm, trực tiếp cầm chăn gối lên, bỏ lên giường.

Liễu Bảo Nguyệt đang ủy khuất lại biến thành khiếp sợ: “Ông làm gì?”

“Đương nhiên là ngủ rồi.” Đường Tụng nói như đương nhiên.

“Ngủ dưới đất. Giường quá nhỏ, ngủ chung quá chật.”

Đường Tụng chỉnh gối, thuận miệng nói: “Vẫn được mà, 1.5 mét xem như là giương đôi rồi, thật ra giường đơn cũng không sao, tôi không để ý.”

“Như vậy không tốt lắm đâu.” Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt đỏ bừng.

Đường Tụng tiến đến trước mặt nàng, nháy mắt mấy cái: “Vậy tôi qua phòng kia ngủ, đoán là Lý Tử Oánh sẽ không ngại.”

Ba! Liễu Bảo Nguyệt đánh lên tay hắn, nhưng cũng không dùng sức, hầm hừ nói: “Trò đùa này không buồn cười đâu, ông còn như vậy tôi sẽ đuổi ông ra ngoài, cho ông ngủ ngoài hành lang.”

“Được rồi, chúng ta cũng ngủ chung rồi mà, đi lên ngủ đi, tôi muốn cởi quần áo.” Đường Tụng vừa nói vừa cởi cúc áo sơ mi.

Bộ quần áo này đúng là không hợp để đi ngủ.

Liễu Bảo Nguyệt lặng lẽ bĩu môi, nhưng lại không dời nổi mắt.

Nhịn không được mà đưa tay sờ bụng của hắn, mặt đầy khiếp sợ: “Đây là… tám múi? Cơ liên sườn?”

Đường Tụng cởi áo sơ mi, lộ ra nửa thân trên cường tráng, đường cong cơ bắp rất xinh đẹp.

Chỉ cần người hay tập gym thì sẽ biết, muốn có thân hình như này là khó như nào.

Lý Tử Oánh ra khỏi phòng vệ sinh, lập tức giật nảy mình.

Dáng người tốt như vậy thật á?

Rất muốn xem nha!

Đường Tụng vừa cởi dép vừa cười nói: “Tôi phải rèn luyện và học tập mỗi ngày đấy.”

Cho dù người không để ý đến bề ngoài như Liễu Bảo Nguyệt, cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Đây hoàn toàn là sinh lý.

Giống như đàn ông nhìn thấy mỹ nữ 10 điểm cởi quần áo trước mặt mình vậy.

Chú ý đến Đường Tụng định cởi quần, Liễu Bảo Nguyệt vội vàng chạy đi tắt đèn.

Sờ lên gương mặt vừa nóng vừa đỏ, cố gắng bình ổn nhịp tim.

“Bà ngủ trong nha.”

Trong phòng ngủ tối ôm, giọng nói của Đường Tụng vang lên.

Bộ ngực khủng của Liễu Bảo Nguyệt run lên.

Cuối cùng cũng ý thức được lần này khác với mấy lần trước…

Trước kia, ngủ chung với nhau ở bãi cỏ trong công viên, trong quán net, tron phòng học, đều xem như là trường hợp công cộng.

Lần này là trong phòng ngủ hoàn toàn riêng tư.

Với lại Đường Tụng cũng không giống trước kia lắm.

Trong bóng tối, mặt nàng đã đỏ như máu, dựa lưng vào vách tường.

“Cần tôi bế bà lên giường không?”

Liễu Bảo Nguyệt chấn động toàn thân: “Tiểu Tụng, ông… ông… sao ông lại biến thành thế này…”

Bình Luận (0)
Comment