Đường Tụng không trả lời nàng, đứng dậy, đi chân trần về phía nàng.
Trong bóng đêm, Liễu Bảo Nguyệt bị hành động này làm cho giật mình, cuống quít giơ tay che ngực.
Nhưng tay nàng không to, căn bản là không che được.
Đường Tụng dừng lại ở chỗ rất gần nàng.
Từng tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Hai người đã quen với bóng tối, từ từ có thể nhìn thấy nhau.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt mộc của Liễu Bảo Nguyệt.
Đây cũng là Liễu Bảo Nguyệt quen thuộc nhất với hắn.
Hai người kém nhau khoảng 22cm, căn bản là kém một cái đầu.
Đường Tụng đưa tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của nàng, trong mắt mang theo từng tai hồi ức và ấm áp.
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, tròng mắt trắng vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Nàng cũng không nhịn được mà vươn tay vuốt ve mặt hắn.
Rất lâu rồi, bọn họ chưa từng an tĩnh như vậy.
Cũng rất lâu rồi, nàng chưa nghiêm túc nhìn hắn.
“Thật ra tôi rất hoài niệm dáng vẻ mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa của bà, mỗi khi đi sẽ lắc qua lắc lại.” Một lúc sau, Đường Tụng mở miệng nói rất dịu dàng: “Đại khái đó chính là thanh xuân trong ký ức của tôi.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe vậy, trong mắt có hơi ướt át: “Công việc, để như vậy có vẻ quá trẻ con.”
Đường Tụng giang hai tay nói khẽ: “Đã lâu không gặp, tôi rất nhớ bà.”
“Ông không mặc quần áo như vậy, cứ thấy là lạ.” Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt hơi đỏ, nhìn Đường Tụng chỉ mặc quần cộc.
Đường Tụng chủ động tiến lên nửa bước, ôm chặt lấy nàng.
Ngay sau đó, thân thể nàng bay lên.
Bị Đường Tụng bế công chúa, đặt lên giường.
Liễu Bảo Nguyệt vỗ tay hắn một cái, tranh thủ chui vào trong góc của mình, nhỏ giọng nói: “Sao ông trở nên bá đạo như vậy, không ôn nhu chút nào, tôi có cảm giác như dẫn sói vào nhà.”
Đường Tụng mỉm cười: “Chúng ta cũng từng ôm rồi, còn xấu hổ cái gì.”
“Sau khi lên đại học thì không ôm nữa, không quen, với lại ông còn không mặc quần áo.” Liễu Bảo Nguyệt vểnh miệng, lộ ra vẻ hồn nhiên.
“Vậy thì làm quen dần đi.” Đường Tụng xốc chăn của nàng lên, chui vào trong.
Chôn đầu bên tai nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, cảm nhận gương mặt nóng bỏng của nàng.
Tay ôm chặt lấy nàng, dụng tâm cảm nhận thân thể mềm mại của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt cảm nhận được thân mật chưa từng có, nội tâm sinh ra ấm áp và an toàn vô cùng.
Mấy ngày gần đây, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Ban đêm thường thức đến rạng sáng, ban ngày thì dốc sức làm việc.
Tâm lý luôn nằm trong trạng thái căng như dây đàn.
Cho đến giờ phút này, nàng mới cảm nhận được buông lỏng, cảm giác thoải mái bao trùm lấy nàng.
Hô hấp dần dần trở nên đều đều.
Đường Tụng gọi một tiếng, muốn trò chuyện với nàng.
Nhưng không nghe thấy đáp lại, lúc này mới phát hiện nàng đã ngủ.
Hắn lập tức thấy hơi đau lòng, hôn lên gương mặt đáng yêu của nàng, rồi cũng ngủ thật say.
…
Sáng sớm, ngày 12 tháng 10 năm 2022.
Đồng hồ sinh học giúp Đường Tụng tỉnh lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác trên tay có thứ gì đó.
Mở mắt ra, liền thấy Liễu Bảo Nguyệt với gương mặt đỏ ửng.
Hình như nàng đang nằm mơ gì đó, còn không ngừng uốn éo người.
Đường Tụng hơi tỉnh lại, rất nhanh đã cảm giác được.
Không biết từ lúc này, tay mình như tự có ý chí riêng, tự chui vào áo ngủ của nàng, dừng lại ở sau lưng nàng.
Đoán chừng là lúc ngủ đã giở trò không ít.
Đại khái là thói quen đi.
Cũng may là Liễu Bảo Nguyệt quá mệt, ngủ rất sâu, không bị đánh thức.
Sắc mặt Đường Tụng hơi mất tự nhiên, mặc dù quan hệ của họ rất thân mật, nhưng vẫn chưa đến một bước này.
Nghĩ đến đây, hắn thuận tay nhéo nhéo, cẩn thận cảm thụ một phen.
Lúc này mới lưu luyến không rời mà rút ra.
Nằm trên giường, ngắm nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc này.
Rất lâu sau.
Đường Tụng lặng lẽ đứng dậy, cầm chìa khóa trên bàn đi xuống lầu.
Đầu tiên là chạy bộ hơn nửa tiếng, sau đó đi ra khỏi tiểu khu.
Rất nhiều lá cây nhiễm sắc vàng của mùa thu bồng bềnh trên mặt đất, dẫm lên tạo thành âm thanh rất vui tai.
Đường Tụng ngẩng đầu nhìn lên, cây ngân hạnh bên đường treo đầy lá cây ố vàng.
Hắn lợi dụng cơ hội nhảy lên, hái một chiếc lá ngân hạnh có màu sắc rất đẹp.
Lá cây hình quạt, mang theo màu vàng đặc biệt, phối hợp với tia nắng ban mai, vô cùng duy mỹ.
Nghĩ nghĩ, hắn cẩn thận nhét lá cây vào trong ví tiền.
Tìm một cửa hàng bán bữa sáng, mua bánh bao hấp và canh bí đỏ mà Liễu Bảo Nguyệt thích ăn, sau đó lại chọn vài thứ rồi đóng gói mang về.
Đi vào nhà, đã thấy Lý Tử Oánh đang thu dọn đồ đạc.
Đường Tụng cười nói: “Tôi mua bữa sáng này, ăn xong rồi hãy đi làm.”
Nói xong thì đưa một cái túi qua.
Lý Tử Oánh có chút được yêu mà sợ, luôn miệng nói cảm ơn.
Trở lại phòng, nhìn thấy Liễu Bảo Nguyệt vẫn nằm trên giường.
Nhưng đôi mi run rẩy của nàng, đã bán đứng nàng.
Hắn tiến lên, hôn lên gương mặt trứng ngỗng trắng nõn của nàng một cái.
“A!” Liễu Bảo Nguyệt giật nảy mình, đỏ mặt nói: “Tiểu Tụng, ông làm gì?!”
“Đánh thức bà nha.”
Liễu Bảo Nguyệt chu miệng, nàng vừa tỉnh ngủ nên hơi hồn nhiên: “Mới sáng ra đã mua bữa sáng cho Oánh Oánh, có phải tối nay muốn qua chỗ của người ta ngủ không.”
Đường Tụng vuốt mái tóc lộn xộn của nàng, bật cười nói: “Mua bữa sáng cho bà, thuận tiện mua cho cô ấy một phần. Đúng, còn có một món quà nhỏ.”
Nghe thấy có quà, Liễu Bảo Nguyệt sáng mắt lên.
Ngay sau đó, trước mắt xuất hiện một lá ngân diệp rất xinh đẹp.
Đường Tụng cười nói: “Chỉ có ngân hạnh không phụ thu, nguyện tất cả chuyện tốt đẹp đều không hẹn mà gặp.”
Chiếc lá rất xinh đẹp, giống như mang cả mùa thu vào trong gian phòng nhỏ này.
“Cảm ơn.” Liễu Bảo Nguyệt nhận lấy, trong mắt hiện lên vẻ hoan hỉ.
Sáng sớm đã nhận được một món quà độc đáo, khiến tâm trạng nàng rất tốt.
Nàng rời giường, bước nhanh đến bàn sách.
Lấy ra một quyển sách rất dày, cẩn thận kẹp chiếc lá vào trong đó.
Làm xong, nàng quay người cười nói: “Quay đầu tôi lên mạng mua công cụ, biến nó thành tiêu bản.”
Ăn sáng xong.
Liễu Bảo Nguyệt trực tiếp gọi điện xin nghỉ, kéo Đường Tụng đi đến bến tàu.
Hôm nay nàng rất vui vẻ, mặt mày hồng hào, tươi cười rạng rỡ, còn cố tình trang điểm.
Hoàn toàn khác biệt với vẻ mệt mỏi ngày hôm qua.
“Hôm nay không đi mấy nơi như Cố Cung và Trường Thành, quá nhiều người. Vất vả lắm mới đến một chuyến, đưa ông đi trải nghiệm phong tình của hẻm nhỏ. Đương nhiên, chủ yếu nhất là nơi đó rất gần bến tàu, ngồi chuyến số 8 là đến nơi.”
Đường Tụng cười gật đầu: “Bà là địa đầu xà, nghe bà hết.”
“Vậy quyết định, hôm nay nghe tôi.” Liễu Bảo Nguyệt kéo tay hắn, bước chân nhẹ nhàng đi về phía bến tàu điện ngầm.
Đường Tụng nhìn một mảnh này, ánh sáng nhu hòa lấp lóe trong mắt.
…
“Ngõ Nam La cổ là một trong 25 vùng được bảo hộ, toàn bộ dài 786 mét, là một trong những nơi cổ xưa nhất của Đế Đô…”
Liễu Bảo Nguyệt mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng lại giới thiệu cho hắn.
Hai người nắm tay, đi xuyên qua con hẻm nhỏ này.
Rất nhiều cửa hàng cá tính và đa dạng, kết hợp cả cổ xưa lẫn hiện đại.
Trên đường phố có cửa hàng bán sườn xám kiểu cũ, lọ thuốc hít, cũng có những nhãn hiệu và nhà hàng mới.
Truyền thống va chạm với tân tiến, lại có vẻ rất hài hòa.
Hai người thỉnh thoảng dừng lại mua chút đồ ăn vặt.
Mỗi lần đều là Liễu Bảo Nguyệt chủ động trả tiền.
Theo cách nói của nàng là: Tôi kiếm được nhiều hơn, tự nhiên phải xài tiền của tôi.
Đường Tụng cũng không phản bác, yên tĩnh tiếp nhận ý tốt của nàng.
Hai người đi dạo 2 vòng quanh ngõ chính, Liễu Bảo Nguyệt lại kéo hắn vào một hẻm nhỏ bên cạnh.
Đưa hắn đến mấy nơi như vương phủ, quảng trường…
Buổi chiều, hai người lại chạy đến mấy địa điểm cách nơi này không xa.
Đi dạo mệt thì tìm một quán nước, ngồi nghỉ ngơi tâm sự.
Đại đa số thời gian đều là Liễu Bảo Nguyệt nói.
Rất lâu không gặp, nàng có rất nhiều lời muốn nói.
9 giờ tối.
Hai người dạo bước trên đường mòn ngoài tiểu khu.
Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên chạy chậm lên, quay người mặt đối mặt với hắn.
Đôi mắt đã cong thành trăng lưỡi liềm.
Nàng chỉ vào hàng cây ngân hạnh bên đường, lớn tiếng nói: “Những chiếc lá này không đẹp bằng chiếc lá của ông.”
Đường Tụng nhìn nàng duy mỹ dưới ánh đèn mờ nhạt đêm thu, cười nói: “Bảo Nguyệt, nhắm mắt lại đi.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe vậy, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đường Tụng chạy 2 bước, nhảy lên đập vào cành cây phía trên đỉnh đầu của nàng.
“Có thể mở mắt rồi.”
Rào rào…
Từng mảnh từng mảnh lá cây ngân hạnh vàng uế rơi xuống.
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, thưởng thức một màn lãng mạn này.
Nàng mím chặt môi, ngốc nghếch vươn tay chộp lấy, trong mắt có chút thất thần.
Lá ngân hạnh đang rơi, đêm thu lại đang say.