Trở lại phòng ngủ.
Liễu Bảo Nguyệt giống như vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí lá ngân hạnh rơi.
Ánh mắt nàng mê ly, lại có vẻ hơi yên tĩnh.
Đường Tụng đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, chủ động mở miệng nói: “Tôi đến Đế Đô, là muốn nói chuyện của chúng ta.”
“Nói… nói chuyện gì?” Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt run lên, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
Nàng có chút khẩn trương.
“Còn nhớ tấm ảnh chụp hôm tốt nghiệp mà tôi gửi cho bà không?”
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, cười nói: “Trước kia tôi còn không biết là có tấm ảnh này, rất đẹp, tôi rất thích.”
“Lúc đó tôi nhắn là: Hi vọng lần tiếp theo gặp mặt, bà vẫn xinh đẹp như vậy, sung sướng và ưu tú như vậy. Phàm là đi qua, đều là bắt đầu.”
Nụ cười của Liễu Bảo Nguyệt cứng lại, giọng nói hơi đắng chát: “Thật xin lỗi, đã để ông thất vọng, tôi cũng không được như ông kỳ vọng.”
Đường Tụng nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Còn có vài lời chưa nói, bây giờ tôi muốn nói với bà.”
“Lời gì?” Liễu Bảo Nguyệt nghĩ thầm, lẽ nào lại muốn tỏ tình?
“Phương hướng tôi từng cố gắng, chính là nơi có bà. Tôi đã tạm biệt quá khứ, biết nâng cao bản thân, trở nên ưu tú hơn, hi vọng bà cũng vậy.”
Nghe vậy, đôi môi Liễu Bảo Nguyệt run rẩy, trong mắt có chút sợ hãi.
“Đã từng… như vậy bây giờ thì sao?”
“Tôi đúng là đã nâng cao bản thân, thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhưng cũng có nhiều chỗ có thể sẽ làm bà thất vọng, tôi muốn thẳng thắn với bà.”
Liễu Bảo Nguyệt hé miệng, âm thanh run rẩy: “Ông thích người khác?”
Nàng rất hiểu Đường Tụng, vô cùng hiểu, nghe thấy hắn nói như vậy, cộng thêm thái độ của hắn, nàng có thể nhận ra rất nhiều thứ.
Nhưng nàng vẫn hi vọng mình đoán sai.
“Ừm, tôi không muốn lừa dối bà.” Đường Tụng gật đầu.
Nghe được đáp án khẳng định, Liễu Bảo Nguyệt giống như mất hết sức lực, tựa vào vách tường rồi tuột xuống.
Bất lực ngồi trong góc.
Nàng vùi mặt vào đầu gối, ngồi im không nhúc nhích giống như một pho tượng.
Qua một lát, Đường Tụng ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai nàng.
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, trong đôi mắt quật cường đã tràn đầy nước mắt.
Nàng dùng ánh mắt không chịu thua để nhìn hắn: “Ông làm đúng, tôi đã từ chối ông hơn 4 năm rồi, ông thích người khác cũng là bình thường, sau này tôi cũng có thể tìm người mình thích.”
Đường Tụng nhìn vào cặp mắt xinh đẹp kia, hắn có thể nhìn ra chút mềm yếu và thất bại.
“Bảo Nguyệt.”
Liễu Bảo Nguyệt không đáp lời.
Nàng đứng lên, lau nước mắt, không nói một lời và bò lên giường.
Dùng chăn quấn lấy thân thể, quay mặt vào trong tường.
Đường Tụng thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đối với những người khác, có lẽ hắn sẽ yên tâm mà bắt cá nhiều tay, nhưng đối với Liễu Bảo Nguyệt, ngoại trừ tình yêu ra, họ còn rất nhiều tình cảm khác.
Quan hệ của họ rất phức tạp, lừa dối sẽ có hậu quả mang tính hủy diệt.
Hắn cũng không muốn phần tình cảm này biến chất.
Các giác được Đường Tụng đến gần, Liễu Bảo Nguyệt vô thức co người lại.
“Bảo Nguyệt, bà biết chúng ta gặp mặt lần đầu từ lúc nào không?”
Liễu Bảo Nguyệt không nói gì, chỉ co rút thân thể lại.
“Chắc bà sẽ nói là cấp 2, nhưng thật ra chúng ta đã gặp mặt thời tiểu học.”
Qua một lát, Liễu Bảo Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng, còn mang theo tiếng nức nở: “Sao tôi không nhớ?”
“Chúng ta không học chung, nhưng năm đó tôi đi lên huyện khám bệnh, đã gặp được một cô bé mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên ghế ngoài hành lang. Nàng có mái tóc dài, có lẽ là vì đang ốm nên khuôn mặt rất trắng, nhìn cứ như là búp bê vậy, vô cùng đáng yêu.”
Liễu Bảo Nguyệt xoay người lại, lau nước mắt: “Tôi nhớ rồi, năm đó tôi bị viêm dạ dày rất nặng.”
“Tôi vẫn luôn nhớ cô bé đó, mãi đến cấp 2, chúng ta lại gặp mặt, cảm giác lúc đó cứ như là trên tivi vậy.”
“Bảo sao ông lại tích cực và nhiệt tình với tôi như vậy, thỉnh thoảng còn cho tôi kẹo.” Tựa như nhớ lại chuyện trước kia, giọng nói của Liễu Bảo Nguyệt đã hơi bình tĩnh lại.
Đường Tụng nằm xuống bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn nàng, trong mắt mang theo hoài niệm.
“Sau đó, chúng ta trải qua một thời niên thiếu không giấu gì nhau, cũng có như gần như xa ở tuổi dậy thì. Tình hữu nghị trộn lẫn với mập mờ, phàn nàn lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau trường thành. Đó có lẽ là quảng thời gian mang nhiều tiếc nuối nhất, cả đời cũng không thể quên.”
“Cho dù cấp 3 của người khác buồn tẻ vô vị, nhưng tôi lại thất rất thú vị, bà chính là người bạn tốt nhất của tôi. Sau đó chúng ta tốt nghiệp, mỗi người một nơi. Khi đó tôi rất sợ hãi, sợ sau này chúng ta sẽ liên lạc ít hơn. Tựa như bộ phim ‘5cm trên giây’ mà chúng ta từng xem vậy.”
Liễu Bảo Nguyệt cũng nghiêng người, mặt đối mặt với hắn: “Chúng ta ngước nhìn cùng một bầu trời, nhưng thứ nhìn thấy không giống nhau.”
“Trước kia tôi vẫn không hiểu vì sao bà lại từ chối tôi, cho là bà chỉ không thích tôi, nhưng bây giờ tôi đã hiểu.”
Liễu Bảo Nguyệt hít sâu một hơi, thì thầm: “Nếu tôi nhận lời, đến khi khai giảng, chúng ta sẽ phải tách ra, đi đến trường học của mình. Điều kiện kinh tế không cho phép chúng ta thăm viếng thường xuyên.”
“Theo thời gian trôi qua, bất cứ tình cảm nào cũng sẽ sinh ra tì vết, thậm chí có thể diễn biến thành thù hận. Tôi rất trân quý phần tình cảm này, không chỉ là tình yêu, mà còn có tình hữu nghị, thậm chí là tình thân.”
“Tôi không muốn vì yêu xa mà phá hoại tình cảm của chúng ta, cũng không cho phép tương lai mình sẽ có bất kỳ oán giận nào với ông.”
“Tôi vẫn luôn cổ vũ ông cố gắng học tập, nâng cao bản thân. Bởi vì tôi biết, chỉ có vật chất sung túc bảo hộ, thì tình cảm mới có thể vững chắc.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi không vào công ty nhà nước có thu nhập ổn định, mà lựa chọn xí nghiệp internet, cũng là vì chuyện này.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi có bảo ông đến Đế Đô để cùng nhau cố gắng, thế nhưng ông không đến.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng tràn đầy ủy khuất và không cam lòng.
Đường Tụng nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Liễu Bảo Nguyệt thuận theo, chôn đầu vào trong ngực hắn.
“Bà nói đúng, thời gian đúng là có thể ma diệt rất nhiều thứ, tình cảm của tôi đúng là không giống như trước kia, không còn toàn tâm toàn ý với bà nữa.”
Liễu Bảo Nguyệt lại chảy nước mắt, nàng nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ muốn chúng ta cùng cố gắng, chờ đến khi chúng ta có tương lai ổn định, lại tiến đến với nhau như nước chảy thành sông. Chúng ta như vậy mới là chúng ta tốt nhất, tình cảm vững chắc, không có tì vết.”
“Tôi vẫn luôn đang cố gắng, cố gắng học tập, cố gắng làm việc, chờ đời lãnh đạo tán thưởng, đồng nghiệp tán thành. Tôi cho là mình chẳng mấy chốc sẽ lấy được thành tích trên sự nghiệp. Đến khi đó dù ông đến Đế Đô và không kiếm được tiền, thì chúng ta cũng có thể sống tốt.”
“Ngay khi tất cả mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp, ngay tại lúc tôi muốn nói với ông, tôi có tự tin chăm sóc cho tương lai của chúng ta. Tôi đột nhiên bị chuyển qua bộ phận khác, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cái này. Kiếm tiền ít hơn, lại còn bị lãnh đạo phê bình. Tôi thật sự không biết làm sao bây giờ, xin lỗi, rất xin lỗi…”
Lần đầu tiên nghe thấy nàng trải lòng như vậy, Đường Tụng cũng rất xúc động.
Thì ra trong lòng nàng có nhiều suy nghĩ như vậy.
Nhìn Liễu Bảo Nguyệt đau thương khóc trong ngực mình.
Hắn hôn lên đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng.
Nước mắt có chút ấm áp, lại có chút đắng chát.
Dần dần, hắn hôn xuống dưới, rất nhanh đã dính vào hai cánh môi lạnh buốt kia.
Tiếng khóc của Liễu Bảo Nguyệt càng ngày càng nhỏ, đôi mắt càng ngày càng mở to.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi.
Nàng cảm thấy một loại kích thích không thể nói rõ, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Tựa như có một dòng điện chạy qua người.
Đường Tụng ngậm lấy cánh môi của nàng, nhẹ nhàng liếm láp, tựa như muốn sưởi ấm chúng.
Rất nhanh, mặt Liễu Bảo Nguyệt đã đỏ bừng và nóng hổi, hơi thở càng ngày càng gấp.
Đôi mắt trợn tròn đã nhắm lại từ bao giờ.
Nụ hôn này cũng không tính là nhiệt liệt, ngược lại còn có chút bình đạm, nhưng hai người đều rất hưởng thụ.
Mũi của Liễu Bảo Nguyệt còn phát ra tiếng hừ hừ, dường như đang biểu đạt sung sướng của mình.
Một lát sau, Đường Tụng cạy mở răng nàng…
Hắn thuận tay, thò vào trong áo ngủ rộng rãi của Liễu Bảo Nguyệt.