Nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng.
Đường Tụng có tình cảm rất đặc thù với nàng, hành động này cũng không chỉ đơn thuần là sờ mó.
Mà còn hi vọng dùng cách này để loại bỏ cảm xúc đau thương và kích động của nàng.
Hai người răng môi giao hòa, chậm chạp hôn lấy đối phương.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn, Liễu Bảo Nguyệt còn kích động hơn hắn rất rất rất nhiều lần.
Tình cảm của nàng với Đường Tụng, vừa có tình yêu, tình hữu nghị, lại có tình thân.
Họ đã quen nhau hơn 10 năm, đã xem đối phương là một bộ phận của sinh mệnh mình.
Cho dù không đến với nhau vì tình yêu, cũng sẽ là bạn tốt nhất của nhau.
Dần dần, cảm xúc của Liễu Bảo Nguyệt trở nên phấn khởi dị thường.
Nàng động tình lại mê luyến.
Tập trung vào trận giao lưu này, còn nghiêm túc hơn cả Đường Tụng.
Không biết qua bao lâu.
Cảm giác bờ môi hơi ê ẩm, Liễu Bảo Nguyệt mới buông Đường Tụng ra.
Lúc này mới phát hiện bàn tay của hắn đang vuốt ve lưng mình.
Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt đỏ rực, lau nước miếng trên khóe miệng, lại túm tay của Đường Tụng.
Nàng có chút yếu đuối: “Tiểu Tụng, anh vẫn yêu em đúng không? Em có thể cảm nhận được.”
Đường Tụng nhìn hốc mắt sưng đỏ của nàng, gật đầu nói: “Trước kia anh không biết những tâm tư này của em, nếu như bốn năm trước, em nói với anh những chuyện này, anh có thể cam đoan, sẽ toàn tâm toàn ý với em, sẽ cố gắng phấn đấu cùng em.”
Liễu Bảo Nguyệt kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: “Là em quá mâu thuẫn, nghĩ quá nhiều. Em rõ ràng là rất thích anh, em biết rõ là mình không thể rời bỏ anh, thế nhưng lại không dám đến với anh.”
“Em luôn lo lắng nhân tố bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, sợ một ngày nào đó mình sẽ chán ghét anh. Chúng ta làm bạn tốt hơn 10 năm, em hi vọng anh trở nên ưu tú hơn bất kỳ người nào khác.”
“Em đã từng cho rằng, chỉ cần em cố gắng, chẳng mấy chốc sẽ có thể chiếm được một mảnh trời nhỏ cho chúng ta. Đến khi đó em có thể nói cho anh biết, đến Đế Đô đi, chúng ta cùng nhau trải qua ngày tháng tốt lành. Cũng có thể là do em xui xẻo, nếu như em nói với anh sớm hơn, có lẽ anh đã…”
Nói xong lời cuối, nàng dường như lại muốn khóc.
Đường Tụng chân thành nói: “Bảo Nguyệt, em vĩnh viễn là của anh, chỉ có thể là của anh. Trước kia anh không biết em có những ý nghĩ này, có lẽ sẽ không ép buộc em.”
Đường Tụng vuốt ve khuôn mặt của nàng, bình tĩnh mà kiên quyết nhìn nàng: “Nhưng bây giờ, em đã không có lựa chọn rồi, em chỉ có thể là của anh.”
Liễu Bảo Nguyệt run rẩy, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn.
Một lát sau, nàng ấp úng nói: “Anh… có thể… thích em giống như trước kia sao?”
“Xin lỗi.” Đường Tụng nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh khẳng định sẽ yêu em, cũng sẽ chiếu cố và chăm sóc em, sẽ không để em chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Liễu Bảo Nguyệt cúi đầu, ánh mắt phức tạp mà lộn xộn.
Rất lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc mà quật cường nói: “Tiểu Tụng, anh muốn bắt cá hai tay là không thực tế, coi như em không quan tâm, như người ta thì khác. Nếu như anh thật sự không bỏ được cô ấy, vậy thì có thể từ bỏ em, em sẽ chúc phúc cho hai người.”
Liễu Bảo Nguyệt không tin thế giới này còn có người thứ hai có thể bao dung hắn giống như nàng.
Tình cảm của bọn họ, tình yêu, tình hữu nghị, tình thân… là được tích lũy qua năm tháng, từ nhỏ đến lớn.
Cho dù giữa họ không có tình yêu, vẫn có thể liều lĩnh vì nhau.
Đường Tụng nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, lại ôm chặt lấy nàng.
Hai người áp sát vào nhau, ánh mắt giao hòa, hít thở lẫn nhau, cảm nhận tâm ý của nhau.
Đường Tụng trịnh trọng nói: “Chỉ cần em không quan tâm là được, có lẽ anh bây giờ sẽ khiến em chán ghét ở vài điểm, nhưng anh sẽ không bừ bỏ em, cũng sẽ không cho phép em rời khỏi anh.”
“Em sẽ không chán ghét anh.” Liễu Bảo Nguyệt ôm chặt hắn: “Em có thể không cần tình yêu, cũng sẽ không để mình chán ghét anh.”
Đường Tụng ôm chặt lấy nàng, giọng nói kiên định: “Bảo Nguyệt, từ giờ trở đi, anh muốn em chỉ thuộc về anh. Anh sẽ yêu em, bảo vệ em, chăm sóc em, tương lai chúng ta vẫn có thể ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau phấn đấu.”
“Em cũng sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, tương lai của chúng ta sẽ tốt hơn.” Liễu Bảo Nguyệt ôm chặt eo hắn, ngửi mùi hương trên người hắn.
Đường Tụng rất cảm động, xoa tóc nàng hỏi: “Em nói mình bị chuyển sang bộ phận khác, có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”
Liễu Bảo Nguyệt cọ xát trên lồng ngực hắn, giọng nói tiêu điều: “Là quản lý bên bộ phận mỹ phẩm, vì để một người thân của cô ta vào, nên đã chuyển em qua bên đồng hồ. Bằng không em đã nói cho anh biết suy nghĩ của em vào lúc anh trả tiền, để anh đến Đế Đô, có lẽ anh đã không thích người khác.”
“Là anh không tốt, không quan tâm đến em.” Đường Tụng nhớ lúc mình trả nợ Liễu Bảo Nguyệt, Liễu Bảo Nguyệt trả lời rất chậm.
Hơn nữa, giọng điệu của nàng cũng không đúng lắm.
Nhưng bởi vì mới lấy được hệ thống, còn đang trong thời kỳ làm nhiệm vụ dày đặc, nên hắn không quá để ý.
Nếu như lúc đó nghiêm túc hơn, chắc là sẽ phát hiện ra được.
Hơn một tháng qua, Liễu Bảo Nguyệt vẫn giấu ở trong lòng, khẳng định là rất không thoải mái.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘phát tiết cơn giận’, mời tự kiểm tra.”
Nội dung: Liễu Bảo Nguyệt gặp chuyện không công bằng khiến bạn tức giận và tự trách, mời lợi dụng tài nguyên trong tay để tiến hành báo thù.
Phần thưởng: Gói quà ngẫu nhiên x1.
Chú: Mời dùng thủ đoạn hợp pháp hợp lý để hoàn thành nhiệm vụ.
Cho dù không có nhiệm vụ này, hắn cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đường Tụng trực tiếp hỏi: “Bảo Nguyệt, quản lý đó tên là gì?”
Liễu Bảo Nguyệt hôn một cái lên mặt hắn, nói: “Em biết anh rất tốt với em, nhưng em không hi vọng anh sẽ làm chuyện ngốc nghếch, thật ra tình huống này rất phổ biến tại nơi làm việc, em chỉ là một nhân viên thử việc, bị điều động qua bộ môn khác cũng là bình thường.”
Nàng tưởng Đường Tụng định dùng bạo lực để giúp nàng hả giận.
Giống như thời đi học, nếu có ai dám quấy rối nàng, hắn sẽ đứng ra ngay lập tức.
Đường Tụng ôm nàng ngồi dậy, đặt nàng lên chân mình, chân thành nói: “Em yên tâm, anh sẽ không làm loạn, tin anh.”
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Liễu Bảo Nguyệt hơi do dự, vẫn đáp: “Lý Văn Thu.”
Đường Tụng gật đầu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào.
Nếu Lý Văn Thu làm Bảo Nguyệt chịu ủy khuất tại chỗ làm việc, mình cũng có thể ăn miếng trả miếng.
Trong tay hắn có 500 triệu đầu tư, có thể thông qua đầu tư để tiếp xúc với lãnh đạo công ty.
Nhưng như vậy quá chậm.
Nghĩ đến đây.
Đường Tụng mở giao diện hệ thống, xem xét đạo cụ của mình.
Cuối cùng, hắn nhìn vào ‘thẻ kỳ ngộ’.
Sau khi sử dụng, sẽ có một cơ hội tiếp xúc với một nhân vật trò chơi.
Đây là đạo cụ rất hiếm và hữu dụng, hắn vốn định để dành, chờ công ty gặp khó khăn thì sẽ sử dụng.
Nhưng nghĩ đến đả kích và áp lực mà Liễu Bảo Nguyệt phải nhận trong khoảng thời gian này.
Đường Tụng không do dự nữa, lập tức sử dụng.
“Keng, đang sàng chọn nhân vật…”
“Keng, bạn sẽ ngẫu nhiên gặp được nhân vật ‘Trịnh Thu Đông’ trong 2 ngày này.”
“Keng, bạn nhận được một lần giúp đỡ của Trịnh Thu Đông, phạm vi trợ giúp chỉ nằm trong chức quyền, xin chớ vượt quyền.”
“Trịnh Thu Đông: CHRO của tập đoàn Đường Tống, kiêm nhiệm chủ tịch công ty TNHH Đức Tụ Nhân.”
(CHRO = giám đốc nhân sự)