Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Anh Giúp Em Nha

Chương 250: Anh giúp em nha Chương 250: Anh giúp em nha

Nhìn thấy tên nhân vật, Đường Tụng hơi thất vọng, không phải là thư ký Kim hắn muốn gặp nhất.

Cũng không phải Ngô Khác Chi mà hắn quen thuộc.

Nhưng cũng được, dù sao cũng là quản lý cấp cao của tập đoàn Đường Tống, dùng để trả thù một lãnh đạo trung tầng là một chuyện quá đơn giản.

Công ty TNHH Đức Tụ Nhân là một công ty môi giới nổi tiếng cả nước, hay còn gọi là công ty săn đầu người.

Quản lý La của phòng cà phê, mấy vị nhân viên ban đầu của văn hóa Đường Trình đều được tuyển qua công ty này.

Họ có chi nhánh ở tất cả thành thị chủ yếu trên cả nước, lại có quan hệ rất rộng, có hợp tác với các xí nghiệp lớn và nổi tiếng trong nước.

Trong bản đồ khuếch trương của tập đoàn Đường Tống, cần phải tuyển rộng rất nhiều nhân tài.

Trong một lần vượt phó bản, Đường Tụng đã thu mua công ty này.

Đồng thời chiêu mộ người sáng lập công ty ‘Trịnh Thu Đông’ với tư cách là nhân vật trò chơi.

Mặc dù Đường Tụng không hiểu rõ Trịnh Thu Đông trong thế giới thực, nhưng hắn vẫn nhớ đại khái về miêu tả nhân vật này.

Là một nhân vật rất thông minh, có dã tâm, có thủ đoạn, chắc là sẽ không để mình thất vọng.

“Tiểu Tụng, Tiểu Tụng, sao lại ngẩn người rồi.”

Giọng nói mềm mại của Liễu Bảo Nguyệt vang lên bên tai.

Đường Tụng lấy lại tinh thần, cười nói: “Em yêu, có một việc cần em làm ngay.”

“Chuyện gì?” Nghe thấy xưng hô này, Liễu Bảo Nguyệt lại đỏ mặt, nàng vẫn chưa quen thuộc.

“Mai sẽ từ chức đi, rời khỏi Weibo, anh có một bất ngờ rất lớn dành cho em.”

“Em cảm thấy tốt nhất là tìm được chỗ làm mới rồi mới nghỉ, với lại trong tay em còn nhiệm vụ chưa xử lý xong.”

“Anh đã tìm được chỗ làm mới cho em rồi, em cũng không cần lo lắng cho tương lai của chúng ta, bây giờ anh có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu vật chất của em, em chỉ cần hưởng thụ là được.” Đường Tụng mỉm cười nhìn nàng.

Liễu Bảo Nguyệt ngẩn người, nhìn hắn như nhìn tên đần: “Anh học được mấy lời ngon ngọt này ở đâu? Với lại, bằng quan hệ của chúng ta, anh cũng không cần vẽ bánh nướng.”

“Anh không đùa đâu.” Đường Tụng véo véo mặt nàng, ra vẻ thần bí: “Nếu không chúng ta đánh cược?”

“Cược gì?” Liễu Bảo Nguyệt hơi tò mò.

“Em nói một nhu cầu vật chất, nếu anh có thể thỏa mãn em, vậy chúng ta…” Hắn tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Make love.”

Liễu Bảo Nguyệt nghe vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt dao động không thôi.

Đường Tụng đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, đặt lên đùi mình, đôi tay ôm lấy bụng của nàng.

Bàn tay tự nhiên thò vào trong áo ngủ, nhẹ nhàng nhào nặn.

Trên lưng nàng có chút thịt, cộng thêm da thịt tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm rất tốt.

Cảm nhận được hắn vuốt ve, Liễu Bảo Nguyệt có chút mê say.

Tiếp đó cũng cảm giác được chìa khóa trong túi hắn, cấn cấn…

Toàn thân nàng run lên, tóm lấy đôi tay đang định tiếp tục kia.

Đường Tụng ngậm vành tai của nàng, nhẹ nhàng nói: “Có đánh cược không? Cũng chỉ có em là anh mới hỏi ý kiến. Nếu như là người khác, anh sẽ trực tiếp hơn rất nhiều. Anh không muốn miễn cưỡng em, anh muốn cho em trải nghiệm tốt nhất.”

Liễu Bảo Nguyệt cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, toàn thân hơi run rẩy.

Cùng một chỗ với người âu yếm, cho dù là một chút thân mật, cũng có thể làm người mê luyến.

Cảm nhận được ‘sức sống’ của Đường Tụng, thân thể nàng lại co lại: “Tiểu Tụng, anh thả em xuống trước đã, được không?”

Đường Tụng lắc đầu.

Liễu Bảo Nguyệt cắn môi một cái: “Cược thì cược.”

Động tác tay của Đường Tụng càng quá đáng hơn, cười nói: “Nói đi, em muốn cái gì?”

Liễu Bảo Nguyệt trừng mắt với hắn, nói đùa: “Em muốn một căn nhà ở Đế Đô, có giỏi thì tặng em đi, em sẽ đáp ứng…”

Đường Tụng ngẩn người, đây không phải là đụng vào họng súng sao?

Coi như không có căn biệt thự ở số 8 đường Tiêu vân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ‘nhân duyên’, thì cũng có thể nhận được một bất động sản rồi, chỉ là không biết có nằm ở Đế Đô hay không thôi.

“Thế nào? Hiện giờ biết phét lác quá mức rồi chứ.” Liễu Bảo Nguyệt trêu chọc một câu, tiếp đó lại sợ hắn không vui, lập tức an ủi: “Không sao, em không quan tâm có nhà hay không, chúng ta cùng phấn đấu có được không? Tương lai cái gì cũng sẽ có.”

Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp móc chìa khóa và thẻ ra vào ra.

Nhét vào tay nàng: “Một lời đã định.”

Liễu Bảo Nguyệt chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Biệt thự rộng 520 mét vuông ở số 8 đường Tiêu Vân, chắc là có thể thỏa mãn vụ cá cược này rồi nhỉ? Nhưng bây giờ em không có tư cách mua nhà ở Đế Đô, nên không thể sang tên cho em, em cứ vào ở trước, chờ em làm thủ tục nhậm chức xong, anh sẽ sang tên cho em.”

Nghe thấy lời này, Liễu Bảo Nguyệt bật cười hai tiếng.

Tựa vào vai hắn, cười hì hì nói: “Anh chém gió cũng phải đáng tin một chút chứ, loại biệt thự hơn chục triệu này, ai sẽ tin?”

Đường Tụng vỗ vỗ mông của nàng, nghiêm túc nói: “Anh không đùa đâu, lẽ nào em muốn lật lọng?”

Liễu Bảo Nguyệt vẫn không tin, cười nói: “Vậy thì chờ em thấy tận mắt rồi tính.”

Nghe vậy, Đường Tụng liền bế nàng xuống, làm bộ muốn đi giày.

Liễu Bảo Nguyệt giật mình, vội vàng kéo hắn lại, gấp gáp hỏi: “Tiểu Tụng… không phải em không muốn cùng anh, đừng tức giận mà.”

Đường Tụng quay đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm nói: “Đừng lo, anh không giận. Em muốn xem nhà đúng không? Bây giờ chúng ta đi luôn, vừa hay có thể giải quyết cá cược trong đêm nay.”

Liễu Bảo Nguyệt thở phào, không giận thì tốt.

Nàng kéo tay Đường Tụng, lại lắc lắc, mềm mại nói: “Không vội, giờ muộn rồi, em đáp ứng, ngày mai sẽ thôi việc được không?”

Đường Tụng cảm nhận được yêu thương và thỏa hiệp từ nàng, nội tâm thấy rất ấm áp.

Lại nhìn gương mặt đáng yêu của nàng, trong lòng lại rất xúc động.

Hắn tiến lên, nâng mặt nàng lên, nói khẽ: “Anh chờ thể chờ em đi xem nhà rồi mới nhận tiền cược, nhưng tối hôm nay, anh phải thu lãi trước.”

Trong mắt Liễu Bảo Nguyệt xuất hiện hơi nước, tựa như đã dự kiến được hình ảnh tiếp theo, sợ hãi nói: “Anh muốn tiền lãi gì…”

Nghe thấy lời này của Liễu Bảo Nguyệt, Đường Tụng hiểu là nàng đã chấp nhận.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, lại từ từ đưa tay ra phía sau nàng.

Rất nhanh đã tìm thấy nút thắt áo ngực.

Mặc dù không quá thành thạo, nhưng hắn vẫn thành công.

Liễu Bảo Nguyệt hơi run lên, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

To ngực khủng bố cũng bắt đầu run rẩy.

Đường Tụng tiến đến bên tai nàng: “Trình tự còn lại, cần anh giúp không?”

Liễu Bảo Nguyệt co rụt lại, giãy dụa lần cuối: “Có thể không cởi quần áo không? Chúng ta hôn tiếp không được sao? Em thích hôn.”

“Vậy em chọn để anh giúp nhỉ.” Đường Tụng cười khẽ, bắt lấy vạt áo của nàng, kéo lên….

Bình Luận (0)
Comment