Liễu Bảo Nguyệt tắm rửa xong, mặc áo ngủ, lúc này mới khôi phục bình tĩnh.
Ngày hôm nay, tâm trạng của nàng quá chập chờn.
Ban ngày là quà tặng, lãng mạn và quan tâm của Đường Tụng, để cho nàng lại tìm được cảm giác như thời học sinh.
Giữa hai người có thân mật và mập mờ của người yêu, cũng có quan tâm của người bạn.
Nàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, đây là thứ nàng vẫn hoài niệm trong 4 năm đại học.
Ngay sau đó, nàng lại biết Đường Tụng đã thích người khác.
Giây phút đó, nàng trực tiếp sụp đổ.
Nội tâm khó chịu, đau khổ, thất bại… khiến nàng không thể đối mặt và chấp nhận.
Dưới loại tình huống này, lại bị Đường Tụng thi triển ma pháp hệ thủy, làm cho toàn thân nàng đều là nước.
Bây giờ nghĩ lại hình ảnh đó, nàng vẫn thấy hơi sợ hãi.
Nàng cúi đầu ngửi mùi trên người mình.
Luôn cảm thấy tóc và bả vai, trên mặt vẫn còn lưu lại chút hương vị, tựa như rửa thế nào cũng không sạch.
Giống như bị đánh lên ấn kỷ chỉ thuộc về riêng hắn.
Liễu Bảo Nguyệt nhíu này, Đường Tụng thay đổi quá nhiều, để nàng có chút không nắm chắc.
Nhìn Đường Tụng nằm trên giường với nụ cười mãn nguyện.
Nàng trừng mắt với hắn, sưng mặt lên, cắn răng nói: “Tiểu Tụng! Anh ra trước mà không biết nói một tiếng sau?”
Đường Tụng nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, nhịn không được mà vươn tay véo mặt nàng.
Liễu Bảo Nguyệt trực tiếp nghiêng người né tránh, biểu cảm rất nghiêm túc: “Em cảm thấy anh học xấu rồi, trước kia anh rất ngây thơ. Bây giờ lại rất hư, em muốn gọi điện cho dì, nói anh bắt nạt em.”
Nghe vậy, khóe môi đang câu lên của Đường Tụng trực tiếp xụ xuống: “Không đến mức đó mà, đây là tình thú của người yêu thôi mà, em cũng rất hưởng thụ còn gì? Anh thấy em cũng thi triển ma pháp mà.”
Trước kia, hai người cũng từng mâu thuẫn, từng cãi nhau.
Nếu làm Liễu Bảo Nguyệt giận, nàng sẽ xuất tuyệt chiêu cáo trạng này.
Liễu Bảo Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tụng, nội tâm hơi thoải mái một chút.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Nàng thở sâu, cố gắng ra vẻ nghiêm túc: “Lúc nãy em quá kích động, quên không hỏi anh, đó không phải lần đầu tiên của anh đúng không? Anh quá thành thạo, em còn cảm thấy như bị anh điều khiển.”
Nghĩ đến Đường Tụng nhanh mồm nhanh miệng và ngón tay linh hoạt của Đường Tụng.
Liễu Bảo Nguyệt lại sợ run người, chân như nhũn ra, đầu óc ong ong.
Tiểu Tụng rõ ràng là kinh nghiệm đầy mình!
Nghĩ đến đây, Liễu Bảo Nguyệt lại thấy đắng chát.
Cải trắng mình nuôi 10 năm, lại bị người trộm mất, hết lần này đến lần khác mình còn phải hiểu cho hắn, bao dung hắn.
“Ừm.” Đường Tụng gật đầu thừa nhận: “Chuyện này không thể trách anh, trước kia anh không biết tâm ý của em.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe thấy đáp án, hai mắt lập tức nổi sương mù, ủy khuất nói: “Lần đầu tiên dắt tay, ôm đều là của em. Ngoại trừ cái kia ra, tất cả lần đầu của em đều dành cho anh.”
Đường Tụng bất đắc dĩ, lại cảm thấy Bạch Nguyệt Quang quen thuộc thời học sinh đã trở về.
Biết nũng nịu, biết ghen, thỉnh thoảng sẽ đỏng đảnh, nhưng lại rất thông minh, không dễ lừa gạt.
Lúc trước là do lâu ngày không gặp, cộng thêm tâm trạng biến động quá nhiều, khiến cho Liễu Bảo Nguyệt luôn nằm trong trạng thái bị động, nên mình mới thành công.
Bây giờ nàng tỉnh táo lại, đang muốn tỉnh sổ sao?
Đôi mặt với nàng, Đường Tụng cũng hết cách: “Bảo Nguyệt, em không nói lý nha, lúc nãy không phải bảo là không quan tâm sao?”
Liễu Bảo Nguyệt đỏ mắt lên: “Anh chính là ỷ vào tình cảm của em để bắt nạt em, trong lòng anh có người khác, còn trao lần đầu cho người ta. Nói không chừng vì đạt được người ta, mà phải cố gắng và hứa hẹn rất nhiều. Mà em thì lại mơ mơ hồ hồ đáp ứng anh, anh còn không nghiêm túc theo đuổi em, đã để anh muốn làm gì thì làm.”
Nói xong lại chỉ chỉ bộ ngực, mặt và tóc của mình.
“Chúng ta đánh cược rồi cơ mà? Chỉ cần anh thỏa mãn điều kiến của em là chúng ta có thể make love.” Đường Tụng kéo tay nàng, nhắc nhở.
“Không nói anh không có nhà, dù anh có, em cũng không thể để anh đạt được dễ dàng như vậy.” Liễu Bảo Nguyệt vểnh mắt, nước mắt đảo quanh: “Những năm nay, dù anh không ở bên cạnh, thì em cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với những người khác. Nếu như lần gặp mặt này, em nói cho anh là em đã thích người khác, cũng không còn lần đầu, thì anh sẽ thế nào?”
Đường Tụng nghe vậy thì nhướng mày, sắc mặt rất khó coi.
Vỗ mạnh một cái lên mông nàng: “Bảo Nguyệt, sao này không được nói vậy nữa.”
Liễu Bảo Nguyệt kêu đau, che mộng nói: “Anh biết lo thì tốt.”
Đường Tụng nói như đúng rồi: “Dù sao em cũng đáp ứng rồi, đời này anh sẽ không bao giờ thả em đi.”
Liễu Bảo Nguyệt lau nước mắt: “Em không nói sẽ rời khỏi anh, em có thể không quan tâm đến người phụ nữ khác, nhưng em cần anh quan tâm em. Yêu nhau là chuyện của 2 người, sau này em sẽ không quan tâm đến người phụ nữ khác, nhưng anh phải phụ trách giải quyết cảm xúc trong lòng em.”
Nghe nàng nói vậy, Đường Tụng cũng hiểu ý của nàng.
Bởi vì sợ mất đi, nàng có thể không quan tâm đến người phụ nữ khác, nhưng Đường Tụng phải cho nàng đủ lý do để thuyết phục mình.
Nếu như cứ áp chế những cảm xúc này nhiều năm, nói không chừng sẽ có một ngày không áp chế được nữa mà bùng nổ.
Đến khi đó tình cảm của họ nhất định sẽ bị đả kích nặng nề.
Đây cũng là chuyện Liễu Bảo Nguyệt sợ nhất.
Nàng thà không cần tình yêu, cũng không hi vọng bọn họ trở mặt thành thù.
Đường Tụng sờ đầu nàng, chân thành nói: “Em yên tâm, anh sẽ cho em lý do thuyết phục mình.”
Hắn bây giờ có quả thận số 1, lại có tài sản trăm tỷ, sẽ có cách thuyết phục nàng.
“Đúng rồi, trước lúc đó, em cũng sẽ không để anh đạt được đâu, với lại em còn có yêu cầu khác.” Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, lộ ra chút giảo hoạt, thuận tay sờ vào cơ bụng của hắn.
Tất cả ủy khuất, nước mắt và khổ sở vừa rồi… giống như đã biến mất hết.
Đường Tụng nhướng mày lên, cuối cùng cũng phản ứng kịp, mình bị nàng lừa rồi.
Vị Bạch Nguyệt Quang này cũng là một cô gái có IQ và EQ rất cao, nàng biết muốn đạt được mục đích thì không thể quá bị động.
Tất cả hành động của nàng, nói không chừng đều là làm nền cho chuyện tiếp theo.
Quả nhiên.
Liễu Bảo Nguyệt nói: “Chờ có thời gian, em muốn gặp riêng người phụ nữ đã cướp lần đầu của anh.”
Nghe vậy, Đường Tụng tê cả da đầu, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Hắn há miệng, gian nan nói: “Gặp cô ấy làm gì, nếu em muốn…”
“Ngừng! Em không muốn nghe anh miêu tả câu chuyện tình yêu của mình, em sợ mình sẽ không nhịn được mà tức giận.”
Liễu Bảo Nguyệt nhìn hắn, cười nói: “Em có thể bao dung anh thích người khác, nhưng em phải biết người đó là loại người gì, người đó có thật lòng với anh không.”
“Đây cũng là một nút thắt trong lòng em, anh đã đáp ứng rồi. Không cho phép đổi ý, nếu không em gọi điện cho mẹ anh.”
Đường Tụng ôm eo nàng, nhìn đôi mắt giảo hoạt của nàng, cắn răng nói: “Coi như em lợi hại!”