Đường Tụng gật đầu hài lòng, lại uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía sân khấu giữa quán.
Nơi đó có 5 người đang biểu diễn.
Đường Tụng liếc mắt nhìn một thanh niên da trắng đang chơi guitar.
Chắc đó là Fedrick, tay chơi guitar của ban nhạc Doshow, theo tin tức trên mạng, thì là người Anh.
Đường Tụng nhắm mắt lại, cẩn thận nghe ngóng âm guitar xen lẫn trong tiếng nhạc.
Cường độ và tiết tấu đều không tệ, là một tay guitar chuyên nghiệp.
Nhưng Đường Tụng cho rằng, mình có thể chơi tốt hơn.
Đường Tụng đặt chén rượu xuống, nói với thợ pha chế: “Xin chào, xin hỏi làm thế nào để báo danh lên biểu diễn?”
Thợ pha chế chỉ về phía sân khấu: “Phụ trách chủ trì là Fedrick, chính là tay chơi guitar. Lát nữa anh ấy sẽ mời khách lên đài, ai muốn biểu diễn thì cứ đi lên là được. A đúng, Fedrick nói tiếng Trung rất giỏi, còn mang theo khẩu âm đông bắc, người cũng rất nhiệt tình.”
Đường Tụng gật đầu: “Cảm ơn.”
Uống non nửa ly rượu, dàn nhạc đã kết thúc biểu diễn.
Sau khi lần lượt rời sân, chỉ còn lại Fedrick ở trên.
Hắn cầm micro, dùng giọng đông bắc nói: “Cảm ơn mọi người! Đêm nay chúng ta tiếp tục hưởng thụ âm thụ; đêm nay…”
“Tiếp đó, chúng tôi sẽ nhường sân khấu cho các vị khách hàng đáng yêu của chúng ta, hoan nghênh mọi người lên đài biểu diễn. Next is your time! Comeon!!”
Đường Tụng thả ly xuống, đang định đứng lên.
Đã thấy một cô gái mặc váy đỏ chạy lên.
Đầu tiên là chào hỏi Fedrick, sau đó lại báo với nhân viên công tác bài hát mình muốn biểu diễn.
Một lát sau, nhân viên làm một thủ thế OK.
Âm nhạc vang lên.
Cô gái hát rất hay, âm nhạc cũng rất phù hợp với không khí.
Không ít người bên dưới đã bắt đầu hát theo vài câu.
Đường Tụng đứng lên, gật đầu với thợ pha chế.
Hắn đi về phía Fedrick, vừa hay có thể hỏi mượn chiếc guitar.
…
“Cô gái này hát không tệ, dung mạo cũng rất đẹp.”
“Chắc chắn rồi, nếu không có tự tin, ai dám lên sân khấu chứ.”
“Bảo Nguyệt, tối nay là tiệc chia tay, không đi lên hát một bài sao?”
“Đúng vậy, lần trước đi hát cũng hát không tệ mà.”
Liễu Bảo Nguyệt vội vàng khoát tay: “Không được không được, quá xấu hổ. Hôm nào mọi người rảnh rỗi, chúng ta đi hát, đến lúc đó tôi mời khách.”
“Bảo Nguyệt, sau này đừng quên mọi người nhé, chúng ta phải thường xuyên liên hệ.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng ở cách nhau không xa.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe vây, trong mắt cũng hiện ra chút không nỡ.
Dù sao cũng là công việc đầu tiên sau tốt nghiệp, nếu nói không lưu luyến chút nào thì là không thể.
Nhưng phần công tác này đúng là không hợp với nàng, rời đi cũng là tất nhiên.
Nàng giơ ly rượu lên, cụng với mấy nữ đồng nghiệp, cười tủm tỉm nói: “Chờ tôi tìm được công việc mới lại ổn định lại, sẽ hẹn mọi người đi dạo phố.”
“Hay lắm.”
“Ha ha, vậy thì mau tìm việc đi.”
Trong tiếng trò chuyện của đồng nghiệp, Liễu Bảo Nguyệt tràn đầy tươi cười.
Âm nhạc trên sân khấu cũng đã kết thúc.
Cô gái váy đỏ vươn tay chỉ vào một người con trai, ẩn ẩn đưa tình nói: “Từ Kim Vũ. Gió xuân 10 dặm, 100 dặm, 1000 dặm, hai vạn dặm dưới đáy biển cũng không bằng anh, cũng không bằng anh.”
“Whisky, Brandy… không bằng anh, cũng không bằng anh.”
“Bời vì em yêu anh.”
Từ Kim Vũ ở dưới sân khấu nhìn thấy một màn này cũng cảm động, kêu lên: “Anh cũng yêu em.”
Ba ba ba…
Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phương tám hướng.
Rất nhiều người lấy điện thoại ra để ghi chép một màn này, vòng bạn bè và TikTok đêm nay sẽ rất náo nhiệt.
Đồng nghiệp cũng bắt đầu thảo luận.
Có tán dương nữ chính, có hâm mộ nam chính.
Liễu Bảo Nguyệt cũng hơi cảm khái.
Chẳng biết vì sao, nàng lại thấy nhớ nhớ Đường Tụng.
Khi chung quanh náo nhiệt ầm ĩ, nàng luôn không nhịn được mà nghĩ, nếu có Đường Tụng ở cạnh thì tốt.
…
Đường Tụng nhìn cảnh tượng hoành tráng này, nụ cười trên mặt cũng hơi cứng lại.
Hắn cũng không chuẩn bị một đoạn lời kịch cảm động và vần như vậy.
Cầm thanh guitar trong tay.
Cũng may đàn hát cũng coi như là tuyệt chiêu của hắn.
Cô gái váy đỏ đã đi về chỗ ngồi.
Fedrick ở bên cạnh vỗ vỗ cánh tay Đường Tụng, cổ vũ: “Ông em, đến lượt cậu lên rồi! Show your freestyle.”
Đường Tụng cũng trầm tĩnh lại, lắc lắc guitar trong tay: “Thank you, Fedrick. Enjoy my guitar performance.” (Hãy thưởng thức màn guitar của tôi)
Fedrick nghe vậy, cũng nắm tay lại: “Cheers for you.”
Đường Tụng gật đầu, cất bước đi lên sân khấu.
Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười nhạt, dáng đi đứng đều rất đẹp, lộ ra vẻ rất có tố chất.
Theo hắn đến gần giữa sân khấu.
Ánh đèn vàng ấm áp làm làn da trắng lạnh của hắn trở nên vô cùng lóa mắt.
Bốn phía xuất hiện không ít tiếng hét chói tai.
Rất nhiều cô gái đều sáng mắt lên.
Đường Tụng đứng ở giữa sân khấu.
Điều chỉnh vị trí micro.
Phối hợp với cách ăn mặc trẻ tuổi, nhìn Đường Tụng rất có cảm giác thiếu niên.
Hắn ngồi tại đó, tư thế ngồi đoan chính ưu nhã, khí chất cực tốt.
Nhân viên công tác thao tác một lát, mấy ánh đèn trên sân khấu đã rơi vào trên người hắn.
Đường Tụng ôm guitar trong ngực, ngón tay đặt lên dây đàn, nhắm mắt cảm nhận.
Giờ phút này, hắn chính là một thiên tài, tuổi còn trẻ đã có kỹ năng cấp bậc đại sư.
Hắn ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười yếu ớt, nhìn về phía Liễu Bảo Nguyệt.
Hơi thở văn nghệ nồng đậm và tràn đầy lan tràn ra bốn phía.
Môi mỏng mũi thẳng, đôi mắt trong suốt…
Trong nháy mắt, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Toàn bộ quán bar lập tức trở nên rất náo nhiệt.
Mấy đồng nghiệp vốn đang nói chuyện với nhau, cũng đưa mắt nhìn về phía sân khấu.
Phan Tuệ Tuệ che ngực nói: “Trời ạ, đây là nam thần ở đâu ra vậy, quá đẹp rồi.”
Lưu Sương cũng hưng phấn nói: “Anh ấy đang nhìn tôi kìa.”
Mấy cô gái còn lại cũng sáng mắt lên, không ngừng líu ríu.
Có nam đồng nghiệp ê ẩm nói: “Mấy người phải học tập Bảo Nguyệt kìa, cô ấy rất bình tĩnh.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe thấy, nhưng không hề đáp lại.
Nàng dụi dụi mắt, vỗ vỗ lên gương mặt hơi nóng.
Ban đầu còn tưởng là uống rượu, nghĩ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.
Giờ phút này mới xác nhận được.
Tiểu Tụng?
Đúng rồi!
Nàng nhịn không được mà đứng lên, đối mặt với Đường Tụng.
Giữa 2 người họ là đám người ồn ào náo động, ly thủy tinh lay động, các loại mùi hương phiêu tán…
Nàng hơi say rượu, lại trong bầu không khí phức tạp này, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Lãng mạn đến chết…
…
Một bên khác, Lâm Thiếu Hằng rất ngạc nhiên khi thấy Trịnh Thu Đông đột nhiên dừng hình.
Nhìn theo ánh mắt của Trịnh Thu Đông, chỉ thấy một soái ca ở trên sân khấu.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Người quen? Ca sĩ mới của Tụng Mỹ?”
“Không phải!” Khóe miệng Trịnh Thu Đông run rẩy.
Hắn nhớ đến chuyện mình can thiệp vào vấn đề tuyển nữ thư ký kia…
Chắc là không phải cố tình đến đây tìm mình đâu nhỉ?
Rất nhanh, hắn đã chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, đó là một cô gái rất đáng yêu.
Không ngờ vị Đường tổng cao ngạo, lý tính, tư duy kín đáo, sâu không lường được này lại có một mặt như vậy?
Trịnh Thu Đông lập tức lấy điện thoại ra để quay phim.
Chủ tịch Kim, hi vọng cô nhìn thấy video này thì sẽ chủ động đi tìm Đường tổng nói chuyện.
Đừng để tôi gánh tội thay.