La Á Quân ngồi trong góc, khi Đường Tụng lên sân khấu thì cũng thấy hơi quen mắt.
Nghĩ nghĩ, hình như là bạn trai của Liễu Bảo Nguyệt, đã từng gặp trên tàu điện.
Nhưng khi đó người ta đeo khẩu trang, nên hắn cũng không dám xác định.
Quay đầu lại, đã thấy Liễu Bảo Nguyệt đứng lên, nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu.
Trong mắt tràn đầy vui vẻ, bất ngờ, sung sướng…
Thấy cảnh này, La Á Quân cũng đã xác định.
Nhìn người con trai tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, La Á Quân cũng thấy hơi bất đắc dĩ và thoải mái.
Thì ra Liễu Bảo Nguyệt thích người như vậy, thế thì mình đúng là không so được.
Luận tướng mạo, hắn cũng chỉ được coi là ngũ quan đoan chính, kém cấp bậc nam thần rất xa.
Cũng không có tài nghệ gì đáng nói.
Những đồng nghiệp khác cũng chú ý đến vẻ hưng phấn của Liễu Bảo Nguyệt, nhịn không được mà trêu ghẹo vài câu.
“Bảo Nguyệt, không cần phải đứng lên như vậy.”
“Đúng đúng, ngồi xuống cũng có thể ngắm.”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Nam đồng nghiệp vừa mới khen Liễu Bảo Nguyệt cũng thấy hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Giờ phút này, trong mắt Liễu Bảo Nguyệt chỉ có mỗi Đường Tụng ở trên sân khấu.
Nàng mang theo nụ cười, ra sức vẫy tay với hắn.
Họ sống chung nhiều năm, tựa như có một loại ăn ý nào đó, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu ý của đối phương.
La Á Quân mở miệng giải thích: “Người kia… đó là bạn trai của Bảo Nguyệt.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
Vốn cho là một người xa lạ, không ngờ lại có quan hệ với bọn họ.
Mấy nữ đồng nghiệp đã kích động đến đỏ mặt.
Phan Tuệ Tuệ: “Trời ạ! Thì ra bạn trai của Bảo Nguyệt đẹp trai như vậy.”
“Bảo Nguyệt, lát nữa kéo bạn trai qua đây ngồi một chút đi.”
Lưu Sương kích động nói: “Bảo Nguyệt, đây là bất ngờ mà bạn trai dành cho cô sao?”
“Quá lãng mạn!”
Liễu Bảo Nguyệt bị mọi người khen đến đỏ mặt.
Nàng cũng không ngờ, Tiểu Tụng cũng có lúc lãng mạn như vậy.
Hắn luôn không thích ầm ĩ náo nhiệt, vậy mà lại vì mình mà đứng trước mắt bao người.
Trong lúc nhất thời, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
…
Đường Tụng ôm guitar, lại có một loại khí thế và phong phạm cao thủ.
Hắn bị cột sáng bao phủ, mang theo nụ cười ấm áp.
Dưới bầu không khí của quán bar, lộ ra vẻ rất cuốn hút.
Theo tiếng bàn tán nhỏ dần.
Hắn thở sâu, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.
Fedrick cho hắn mượn thanh guitar không tệ, xúc cảm cực tốt, âm sắc cũng rất tuyệt.
Tay phải nhẹ nhàng lắc lư, ngón tay thon dài gảy dây đàn.
Giai điệu nhẹ nhàng, thanh thúy và sạch sẽ chảy ra.
Ngay sau đó, tiếng đàn như suối như gió…
Khi tiếng nhạc dạo quen thuộc vang lên, không ít người bị hấp dẫn.
Đại sảnh rộng rãi ồn ào náo động lập tức yên tĩnh lại.
“Là ‘Ngày Nắng’ của JayChou!” Có người kêu nhỏ.
“Giai điệu quá tuyệt.”
Độ nổi tiếng và truyền xướng của Ngày Nắng là không thể nghi ngờ, cơ bản là mỗi một người ở đây đều từng nghe qua.
Khúc nhạc dạo của bài này dù rất đơn giản, nhưng giai điệu cực kỳ bắt tai, rất có hương vị.
Đoạn giai điệu này cũng phát huy đặc điểm của guitar, tạo nên một loại ý cảnh duy mỹ.
Không biết có bao nhiêu người đã vì giai điệu này mà bắt đầu thích guitar, luyện guitar.
Cảm xúc của Đường Tụng cũng bắt đầu dâng lên.
Suy nghĩ phiêu tán, tình cảm đều dung nhập vào trong tiếng đàn.
Tựa như đưa mọi người trở lại mùa hè năm đó.
Rất nhanh, khúc nhạc dạo đã từ từ kết thúc.
Giọng hát trong veo của Đường Tụng vang lên.
“Câu chuyện xưa về đóa hoa nhỏ màu vàng.”
“Đã trôi theo làn gió kể từ năm ấy khi được sinh ra.”
“…Mang theo ký ứng đung đưa cho đến tận bây giờ.”
…
Đàn guitar ‘Ngày Nắng’ không có các loại âm phức tạp, mà có một loại cảm giác tươi mới tự nhiên.
Tri thức nhạc lý cấp chuyên nghiệp, cộng giọng hát ưu tú, để tiếng hát của Đường Tụng rất hay.
Phối hợp với tiếng đàn đơn giản và sạch sẽ, tựa như ẩn chứa sức hút nồng đậm.
Khiến cho tất cả mọi người đều bị kéo vào cảm xúc của hắn, đi theo tiết tấu của hắn, trở lại thời còn học sinh.
Tiếng ve ngoài cửa sổ vĩnh viễn không dừng lại.
Quạt điện trong lớp không mang đến gió mát.
Đề toán viết mãi không hết.
Những câu chuyện nói mãi không hết.
Khi đó tất cả đều rất đơn giản, tựa như tất cả vấn đề đều có đáp án hài lòng.
…
Dưới sân khấu, Lâm Thiếu Hằng nhướng mày, nhỏ giọng nói với Trịnh Thu Đông: “Người này còn ít tuổi mà đàn guitar rất tốt. Bài hát này rất đơn giản, xem như là một bài cơ sở của đàn guitar, nhưng có thể chơi như vậy, tuyệt đối là cấp bậc chuyên nghiệp. Không thể không thừa nhận, người này còn giỏi hơn tôi rất nhiều. Nếu như người này có thể nghiên cứu sâu hơn, hình thành phong cách của mình, tiền đồ là không thể đong đếm.”
Trịnh Thu Đông đang lặng lẽ quay phim nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên.
Theo hắn biết, Lâm Thiếu Hằng lúc trẻ cũng có chút danh tiếng trong vòng âm nhạc ở Đế Đô.
Trình độ guitar cũng rất khá.
Đường tổng còn giỏi hơn Lâm Thiếu Hằng?
Lâm Thiếu Hằng nói tiếp: “Anh biết cậu ta đúng không, để cậu ta ký kết với giải trí Tụng Mỹ đi. Với vẻ ngoài và tài năng âm nhạc này, không hot thì mới là không có thiên lý.”
Trịnh Thu Đông cười nói: “Tôi cũng không có năng lực này, với lại người ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Nói xong, lại điều chỉnh góc độ camera, ngắm thẳng vào Đường Tụng đang biểu diễn trên sân khấu.
Quen biết Đường Tụng đã 3 năm, đây là lần đầu tiên hắn biết Đường Tụng còn có sở thích này.
…
“… Ngày hoa rơi, trong lớp học kia…”
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục trong quán bar.
Trong mắt Đường Tụng lộ ra vẻ hồi ức và cảm khái.
Câu chuyện của hắn và Liễu Bảo Nguyệt, rất ăn khớp với bài hát này.
Từ có hảo cảm đến động lòng, đến yêu sau đắm, sau đó thất bại sau khi tỏ tình.
Cuối cùng là kiềm chế, tiếc nuối và từ bỏ lúc đại học.