Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Hồi Ức

Chương 260: Hồi ức Chương 260: Hồi ức

Đoạn này có thể truy tố đến chuyện thầm mến thời tiểu học.

Kết cục tựa như là tạm biệt.

Nhưng cũng may, hắn nhận được hệ thống, ước mơ thành sự thật, có dũng khí và năng lực cứu vãn tất cả.

Nếu như dựa theo tâm tính vốn có của hắn, sau khi thất nghiệp chắc chắn sẽ càng chật vật và tự ti hơn.

Có lẽ sẽ bỏ lỡ Liễu Bảo Nguyệt thật, triệt để từ bỏ Bạch Nguyệt Quang này.

Nếu là như vậy.

Một số năm sau, nửa đêm tỉnh giấc, hắn đại khái cũng sẽ tràn đầy tiếc nuối và thẫn thờ đi.

Dần dần, hắn đã triệt để dung nhập vào trong âm nhạc.

Tình cảm rót vào trong tiếng đàn.

Theo cảm xúc của mình, hắn còn thay đổi vài nốt nhạc.

Thông qua khống chế tiết tấu và tốc độ, có thể biểu đạt tình cảm của mình tốt hơn.

“… Ngày xưa ngày xưa, có một người yêu em từ rất lâu rồi.”

“Nhưng thật không may, gió càng ngày càng thổi mạnh, thổi khoảng cách của chúng ta càng ngày càng xa…”

Trong quán bar MissHo.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Tất cả mọi người đều đang yên tĩnh thưởng thức một màn này.

Tiếng ca trong veo, giai điệu động lòng người.

Khiến cho hắn trên sân khấu giống như thiếu niên đi ra từ trong hồi ức.

Hai mắt hắn sáng tỏ, nụ cười hắn rực rỡ ấm áp.

Giống như là người nằm trong giấc mơ của mỗi một nữ sinh, gánh vách của tuổi dậy thì của các nàng.

Liễu Bảo Nguyệt nghe nghiêm túc hơn tất cả mọi người ở đây, cũng động lòng hơn tất cả mọi người ở đây.

Nàng nhớ mang máng, vào một buổi sáng nào đó thời cấp 2.

Bọn họ ngồi trong góc lớp học, chia sẻ tai nghe nghe, cùng nhau nghe bài ‘Ngày Nắng’ này.

Khi đó nàng còn nói đùa, hi vọng một ngày nào đó Đường Tụng sẽ đánh guitar cho nàng nghe.

Câu chuyện giữa hai người bọn họ, vẫn tiếp tục đến bây giờ.

Sự tồn tại của hắn, cũng làm cho thanh xuân của nàng nhiễm lên sắc thái rung động lòng người.

Bọn họ có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, đó cũng trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng nàng, chiếu sáng cho nàng đi đến ngày hôm nay.

Giờ phút này, Đường Tụng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, nội tâm lại có hơi cảm khái.

Từ tiếng hát của hắn, còn có thể lờ mờ nhận ra từng màn trong trường học của hai người.

Bọn họ nằm phơi nắng trên sân tập, bàn luận về tương lai tối đẹp, ủng hộ và cổ vũ lẫn nhau.

Bọn họ trốn dưới mái hiên, ngắm nhìn bầu trời mưa, bàn luận về chuyện thú vị bên người.

Bọn họ ngồi trong lớp học, cánh tay dính vào nhau, trao đổi ý nghĩ giải đề toán.

Bọn họ có quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

Cũng không thiếu ma sát và như gần như xa.

Chính là một thanh xuân muôn màu muôn vẻ, tràn đầy cảm xúc như vậy, mới đáng giá để họ nhớ kỹ.

Giống như bài hát hắn đang biểu diễn.

Ngày xưa ngày xưa có người yêu em từ rất lâu rồi, nhưng không may là gió lại thổi chúng ta đi xa.

Lời từ chối của nàng, chính là cơn gió này.

Sau khi tốt nghiệp trung học.

Đặt trước mặt bọn họ chính là cuộc sống nặng nề và thời gian dài dằng dặc.

Nàng sợ hãi, bởi vì yêu xa, vì khoảng cách và thời gian, khiến cho tình cảm của hai người phát sinh biến chất.

Loại cảm giác bất lực này, làm cho nàng không thể không ép buộc mình thỏa hiệp và từ bỏ.

Quá thành thục, hay trưởng thành sớm, để cho nàng biết mình muốn thứ gì hơn, cũng biết phải lựa chọn thế nào mới tốt hơn cho cả 2 người.

Hắn thủy chung đều là bạn tốt nhất của nàng, cũng là lo lắng được giấu trong nội tâm của nàng.

Từ nhỏ, nàng đã ưu tú hơn hắn, nàng sẽ vì hắn mà chống lên một mảnh trời.

Trong kế hoạch của nàng, nàng sẽ cố gắng nâng cao bản thân trong đại học danh tiếng, đốc xúc Đường Tụng trưởng thành cùng mình.

Sau khi tốt nghiệp, nàng sẽ cố gắng kiếm tiền, bảo vệ tương lai của hai người.

Lúc này bọn họ lại tiến đến với nhau, sẽ để cho phần tình cảm này bảo trì thuần túy và tự nhiên.

Bây giờ nhớ lại, nếu nói không hối hận là không thể nào.

Nàng còn đánh giá thấp lực lượng của thời gian.

Tất cả mọi thứ đều đang thay đổi, nàng đang thay đổi, Đường Tụng cũng đang thay đổi.

Duy nhất không đổi, có lẽ chỉ là đoạn năm tháng thanh xuân nằm trong ký ức kia.

Bên dưới sân khấu, Fedrick lắc lư theo âm nhạc, thể hiện rất hưng phấn.

Người bình thường nghe âm nhạc, tối đa cũng chỉ thấy rung động, nổi da gà…

Hơi để ý một chút, miễn cưỡng có thể cảm nhận được hiệu quả và tình cảm của người trình diễn.

Đại khái là biết nó rất tuyệt, nhưng chính là không biết nói thế nào.

Mà một người chuyên nghiệp, thì không chỉ chú ý đến những thứ đó.

Hắn để ý đến kết cấu chỉnh thể, tính chất điều âm, tiết tấu rung động…

Những chi tiết này quyết định trình độ diễn tấu.

Mà Đường Tụng biểu diễn rất hoàn mỹ, vô cùng chuẩn xác.

Nhân viên ở bên cạnh nhìn thấy Fedrick hưng phấn như vậy thì tò mò hỏi: “Fedrick, trình độ guitar của người này thế nào? So với anh thì sao?”

Fedrick giơ tay lên, cười nói: “Bài hát này quá đơn giản, không nhìn ra trình độ chân thật của cậu ta. Nhưng cách xử lý chi tiết rất tốt, đến giờ vẫn không nghe thấy tạp âm nào. Kỹ xảo thành thạo, trôi chảy tự nhiên, âm sắc rất đẹp. Năng khiếu rất tốt, chắc cũng học tập và khổ luyện một thời gian dài. Là một thiên tài hiếm có, giỏi hơn tôi nhiều.”

Trên sân khấu, tiếng hát đã kết thúc.

Đường Tụng dùng một đoạn guitar ngẫu hứng để kết thúc lần trình diễn này.

Hắn chậm rãi đứng lên, mỉm cười với người bên dưới.

Lại đưa đến một mảnh hoan hô.

“Bảo Nguyệt, đây chính là bạn trai bình thường không có gì lạ trong miệng cô?”

“Đúng vậy, đúng là bình thường không có gì lạ nha.”

Những âm thanh trêu ghẹo vang lên, Liễu Bảo Nguyệt cũng thức tỉnh khỏi hồi ức.

Nàng vẫn nhìn thẳng vào Đường Tụng: “Tôi cũng mới biết anh ấy biết chơi đàn guitar.”

“Guitar rất hay, hát cũng tuyệt.”

“Đúng vậy! Ngón tay kia quá linh hoạt.”

“Đúng là đa tài đa nghệ.”

Có nam đồng nghiệp không nhìn được, trực tiếp chọc thủng: “Mấu chốt nhất là... đẹp trai đúng không?”

Lưu Sương che miệng cười khẽ: “Khẳng định rồi, vừa đẹp trai vừa có tài, đàn ông như vậy, cho dù không có tiền thì cũng làm người thích.”

Phan Tuệ Tuệ vỗ vỗ tay Liễu Bảo Nguyệt, nói đùa: “Bảo Nguyệt, bạn trai cô quá tuyệt, nếu sau này có chia tay, nhớ lên hệ tôi nha.”

“Vậy cứ chờ đi.”

Liễu Bảo Nguyệt nở nụ cười rung động lòng người, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của Đường Tụng.

Nhìn hắn đi xuống sân khấu.

Từ chối mấy cô gái chạy đến bắt chuyện, trả guitar lại cho Fedrick.

Người da trắng này giống như rất kích động.

Còn ôm hắn một cái, còn không ngừng nói gì đó.

Liễu Bảo Nguyệt thấy cảnh này, nội tâm cũng có chút oán giận anh chàng người Anh này.

Bình Luận (0)
Comment