Đường Tụng từ chối lời mời uống rượu của Fedrick, cất bước đi về phía Liễu Bảo Nguyệt.
Theo khoảng cách rút ngắn.
Liễu Bảo Nguyệt tựa như nghe thấy tiếng đập ‘thình thịch’ của tim mình.
Từng màn trong tối nay bắt đầu xuất hiện trong đầu nàng.
Có chút tâm động!
Loại cảm giác này, tại bầu không khí lãng mạn và bất ngờ này, càng là không thể kiềm chế.
Cũng may là bọn họ không bỏ lỡ lẫn nhau giống như bài hát vừa rồi.
Đường Tụng đi lên, kéo bàn tay mềm mại của Liễu Bảo Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, khẽ cười nói: “Bất ngờ không?”
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, trong mắt có sóng nước lưu chuyển: “Rất bất ngờ, rất vui vẻ.”
Đường Tụng hôn lên gương mặt đáng yêu của nàng: “Em vui là tốt rồi.”
“Anh học guitar bao giờ vậy?” Liễu Bảo Nguyệt tò mò hỏi.
“Lúc nhớ em.” Liễu Bảo Nguyệt nháy mắt với nàng.
Đám nữ đồng nghiệp chung quanh đều hâm mộ khi nhìn thấy một màn này.
Lưu Sương cười nói: “Bảo Nguyệt, mau giới thiệu nam thần cho mọi người biết đi.”
Liễu Bảo Nguyệt hơi đỏ mắt, kéo Đường Tụng ngồi xuống ghế.
Giới thiệu đơn giản một lượt.
Đường Tụng vẫn nắm lấy bàn tay của Liễu Bảo Nguyệt, đồng thời bắt chuyện với các đồng nghiệp của nàng.
Mấy cô gái lại bắt đầu hỏi thăm chuyện của hai người.
Xác định quan hệ từ bao giờ?
Quen nhau thế nào?
Liễu Bảo Nguyệt cũng không che giấu, nói sơ qua một lần.
Đưa đến những âm thanh hâm mộ.
Thanh mai trúc mã thời học sinh, sau khi tốt nghiệp đại học lại đến với nhau.
Thật là rất có cảm giác.
Đường Tụng ngồi yên bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Liễu Bảo Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, mái tóc đen của nàng, sống mũi của nàng, lông mi dài của nàng…
Hôm nay, hắn đã trút hết tình cảm của mình vào tiếng đàn.
Sau khi bộc lộ cảm xúc, toàn thân có một loại mê ly và u buồn nhàn nhạt.
Đúng lúc này, Liễu Bảo Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt giao nhau, hai người đều cảm nhận được tâm tư của đối phương.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng thủy tinh va chạm.
Đường Tụng đánh giá khuôn mặt quen thuộc này, dừng lại trên bờ môi đỏ hồng tinh xảo của nàng.
Không quá cố kỵ, hắn nâng cằm nàng lên, hôn xuống.
Liễu Bảo Nguyệt không hề kháng cự, chỉ nhắm chặt mắt lại.
Mùi rượu cồn, mùi trái cây du đãng giữa răng môi của hai người.
Đường Tụng nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của nàng, cảm nhận nhu tình của nàng.
“Oa…”
“Thật là lãng mạn.!”
Mấy cô gái chung quanh bắt đầu ồn ào, có người còn tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mấy nam đồng nghiệp thì lại thấy hơi chua chua.
Đây chính là cái gọi được hoan nghênh sao.
Có vẻ ngoài này, nói không chừng cưới vợ còn không cần sính lễ, nói không chừng còn không cần mua nhà mua xe.
Qua một lúc, hai người đều ăn ý tách ra.
Đường Tụng móc ra một hộp trang sức tinh xảo: “Mở ra xem đi, có thích không.”
Liễu Bảo Nguyệt nhận lấy, phía trên là logo quen thuộc và một hàng chữ tiếng Anh ‘Cartier’.
Mở nắp, bên trong là một chiếc vòng tay có tạo hình rất đẹp, phía trên là kim cương sáng lấp lánh.
Nàng từng làm ở chuyên mục trang sức và mỹ phẩm, cũng tiếp xúc với không ít sách báo về mặt hàng xa xỉ, cho nên cũng không phải là không biết gì về những thứ này.
Suy nghĩ giây lát, nàng bật thốt lên: “Cartier?”
“Ừm, anh cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với em, đeo thử đi.”
Liễu Bảo Nguyệt lặng lẽ kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đây là hàng nhái cao cấp đúng không?”
“Đương nhiên là hàng thật, sao anh có thể tặng em hàng nhái được?” Đường Tụng gõ trán nàng: “Em đang chất vấn tình cảm của chúng ta đấy à.”
Liễu Bảo Nguyệt biết cái serier vòng tay nổi tiếng này, nhưng không biết giá cả cụ thể.
Nàng thở sâu, giọng nói hơi gấp gáp: “Hàng thật phải hơn chục ngàn chứ? Anh điên rồi!”
Nàng tưởng Đường Tụng quét thẻ tín dụng hoặc là vay tiền qua mạng.
Nghe thấy âm thanh của Liễu Bảo Nguyệt, đám đồng nghiệp bên cạnh đều quét mắt nhìn qua.
Trong mắt Lưu Sương đột nhiên có chút phức tạp: “Soái ca, cái vòng Juste un Clou phải 600.000 nhỉ?”
Đường Tụng gật đầu một cái, cũng không giải thích nhiều.
Những người khác nghe vậy thì đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Tiện tay tặng một món trang sức đắt như vậy, sao nghe cứ thấy không thật nhỉ?
Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, bọn họ biết Đường Tụng đi ra từ huyện thành nhỏ giống như Bảo Nguyệt, cũng là người vừa tốt nghiệp.
không có tài lực như vậy mới đúng.
lẽ nào mua hàng nhái cao cấp đề lừa gạt Bảo Nguyệt?
Đường Tụng nhìn về phía Liễu Bảo Nguyệt, nói: “Đeo thử đi, nếu thích thì anh sẽ mua cả series này cho em.”
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy Đường Tụng có vài chỗ hơi xa lạ.
Ví dụ như phần tài năng này, phần thong dong bình tĩnh này.
Cũng may, nàng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của hắn.
Nàng thở sâu, mặc kệ là thật hay giả, nàng cũng không thể để hắn mất mặt được.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười xán lạn, cầm chiếc vòng tay xinh đẹp lên.
Cẩn thận từng li từng tí mà đeo lên tay.
Dưới ánh đèn lờ của quán bar, chiếc vòng tay gắn kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mấy nữ đồng nghiệp đều sáng mắt lên, vội vàng tiến đến gần hơn.
Lưu Sương ngồi ngay bên cạnh Liễu Bảo Nguyệt.
Nàng thăm dò một trận, tập trung vào mấy chi tiết quan trọng.
Lập tức che miệng, giật mình nói: “Trời ạ! Đây… đây hình như là hàng thật.”
…
Trịnh Thu Đông gửi video xong, liền ngồi yên tại chỗ một lúc.
Cũng không thấy đối phương trả lời.
Lâm Thiếu Hàng ở bên cạnh vẫn đang thảo luận về guitar.
Trịnh Thu Đông vỗ vỗ bả vai người bạn, đứng dậy nói: “Tôi nhất định phải qua chào hỏi.”
Hắn thở dài, biết là đêm nay mình không chạy thoát rồi.
Nội tâm đang âm thầm suy nghĩ lý do thoái thác.
Mình không đắc tội được với chủ tịch Kim, chỉ có thể gánh cái trách nhiệm này.
Lâm Thiếu Hàng kinh dị nói: “Cậu ta là ai? Đến anh cũng phải đích thân qua chào hỏi?”
Trịnh Thu Đông nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Dù sao cũng là người tôi không thể trêu vào.”