Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Mạnh Miệng

Chương 262: Mạnh miệng Chương 262: Mạnh miệng

“Bảo Nguyệt, cho tôi xem chữ khắc bên trong vòng tay một chút.” Lưu Sương kéo tay Liễu Bảo Nguyệt, nhìn vào mặt trong của vòng.

Có số vòng, mã hóa riêng, đặc biệt là có chạm nổi logo quen thuộc.

“Càng nhìn càng thấy giống hàng thật, bạn thân tôi cũng có một chiếc vòng tay, nhưng chỉ là chiếc vòng hơn trăm ngàn thôi.” Lưu Sương thả tay Liễu Bảo Nguyệt, trong mắt đầy hâm mộ: “Đường Tụng rất tốt với cô đấy, chiếc vòng này rất có giá trị đảm bảo, là đồ trang sức cao cấp nhất đấy.”

Nghe thấy Lưu Sương nói vậy, Liễu Bảo Nguyệt cũng không để ý lắm, trong đầu chỉ thấy khó hiểu.

Vòng tay Cartier hơn 600.000, hàng thật?

Nói đùa chứ?

Liễu Bảo Nguyệt vốn cho là Đường Tụng không hiểu việc, chọn trúng một cái vòng tay xinh đẹp trên internet, vừa hay là hàng nhái cao cấp.

Nàng còn định giúp hắn che lấy một cái.

Nhưng nếu như đây là hàng thật…

Đường Tụng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!

Trong lúc nhất thời, nàng thấy hơi hoảng loạn.

Mấy vị nữ đồng nghiệp khác cũng xông lên.

Nhìn vòng tay sáng lấp lánh trên tay Liễu Bảo Nguyệt.

Trong mắt tràn đầy hâm mộ và cảm khái.

Đám nam đồng nghiệp cũng nhìn về phía Đường Tụng bằng ánh mắt nhìn đám chó nhà giàu, bỏ một khoản tiền lớn như vậy để mua đồ trang sức, thật sự là không hiểu được.

Lúc này Liễu Bảo Nguyệt đã không lo được đến ánh mắt của đám đồng nghiệp chung quanh, trực tiếp tháo vòng tay, nhét vào trong hộp.

Nàng cố gắng áp chế hoảng hốt trong lòng, nhìn Đường Tụng nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mua vòng đắt như vậy làm gì? Em không cần! Ngày mai chúng ta đi trả lại đi.”

“Tiền đương nhiên là anh kiếm.” Đường Tụng nắm chặt tay nàng: “Em yên tâm, anh không làm chuyện xấu, thật ra hồi đại học anh cũng rất phấn đấu đấy.”

Khi nói mấy câu này, nội tâm hắn cũng hơi chột dạ.

Dù sao hắn phấn đấu là phấn đấu ở trong game, cố gắng chơi game.

Nhưng sau khi giấc mơ trở thành sự thật, thì tại thế giới hiện thực, hắn đúng là đã ‘phấn đấu’ thật.

Hằng ngày, hắn không chơi game trong ký túc xá, mà là đang làm việc từ xa, đọc tài liệu và báo cáo của công ty.

Có chút thời gian rảnh rỗi thì sẽ chạy đến công ty, họp và thảo luận về kế hoạch phát triển.

Hắn vẫn luôn là một người khiêm tốn và nội liễm, cũng là một người kinh tài tuyệt diễm.

Hắn cố gắng và phấn đấu mọi lúc mọi nơi, dốc hết tâm huyết vào công ty.

Toàn bộ thời gian rảnh rỗi của hắn đều dâng hiến cho… đang phấn đấu cho sự nghiệp.

Hiện giờ, hắn tự do tài chính, đức nghệ song toàn.

Liễu Bảo Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Anh đột nhiên tặng thứ đắt tiền như vậy, em cũng bị dọa sợ.”

Một lát sau, nàng tiến lại nói nhỏ bên tai Đường Tụng: “Anh nói thật với em đi? Đừng để em lo lắng cho anh.”

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu bên tai, Đường Tụng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

Nói khẽ bên tai nàng: “Anh nói thật, em phải tin tưởng anh.”

Nhìn hai người đang rúc vào nhau.

Có đồng nghiệp tò mò hỏi: “Đường Tụng, anh đang làm việc ở lĩnh vực nào vậy?”

Có thể tặng món quà quý giá như vậy, tất cả mọi người đều muốn biết, hắn làm thế nào để kiếm nhiều tiền như vậy.

Trong lòng cũng có tâm tư tham khảo.

Đường Tụng cười giải thích: “Tôi lập nghiệp khi đang học đại học, kinh doanh khá đa dạng, mỗi ngành nghề đều có một chút. Trước mắt đang tập trung vào mắt xích quán cà phê và thực phẩm tươi sạch, cũng có một chút tài sản cố định và cổ phần.”

Lời này là nói cho Liễu Bảo Nguyệt nghe.

Cứ để nàng chuẩn bị tâm lý trước đã.

Dù sao sau này nàng còn phải nhậm chức ở Công Hiệt, thay mình chú ý tình huống bên đó.

Nghe vậy, người chung quanh đều lộ ra vẻ dị dạng.

Đại đa số người đều không quá tin tưởng, luôn cảm thấy hắn nói quá đơn giản, quá tùy ý.

Đại đa số người trong số họ đều tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, bên cạnh cũng không ít bạn học ưu tú.

Biết lập nghiệp là một chuyện rất gian nan.

Một sinh viên vừa tốt nghiệp, mở miệng ngậm miệng là mắt xích, cổ phần… thấy thế nào cũng giống như đang ba hoa chích chòe.

Đa số người đều rất phản cảm với hành vi này.

Liễu Bảo Nguyệt cũng không vội vã phủ nhận lời nói của hắn, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.

Nghĩ lại thì, hình như lúc đến trường thăm Đường Tụng.

Nghe bạn học của Đường Tụng nói, hắn luôn xuất quỷ nhập thần.

Dường như mỗi ngày đều rất bận rộn, cũng không có bạn bè thân thiết nào.

Mỗi khi đến ngày nghỉ, ngày lễ tết thì hắn lại chơi biến mất.

Rất nhiều bạn học cũng hoài nghi, gia đình hắn gặp khó hắn, thường xuyên lén lút ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

Chẳng lẽ… hắn vẫn luôn phấn đấu trong lúc học đại học?

Liễu Bảo Nguyệt lặng lẽ hỏi: “Sao lúc trước không nghe thấy anh nhắc đến chuyện này?”

“Còn không phải do em từ chối anh, để anh sinh ra cảm giác về khoảng cách sao?”

Nói đến chuyện này, Liễu Bảo Nguyệt lại thấy chua xót.

Đường Tụng nhìn thấy tâm trạng nàng hạ xuống, vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh còn nói tặng em một căn nhà, đưa em chìa khóa rồi mà em vẫn không tin.”

Nghe thấy lời này, một nam đồng nghiệp trêu chọc nói: “Nhà ở gì vậy? Ở Đế Đô? Ha ha, dù sao anh cũng nhiều tiền như vậy, tặng một chiếc vòng tay cũng hơn 600.000 rồi, có bất động sản ở Đế Đô thì cũng có thể tiếp nhận.”

“Đúng vậy, căn nhà đó cũng phải mấy triệu nhỉ?”

“Sau này chúng tôi có thể qua nhà Bảo Nguyệt chơi không?”

Đường Tụng mới nói lập nghiệp, cổ phần, mắt xích quán cà phê… bọn họ nghe thấy quá ảo.

Không ít người cho rằng hắn đang khoác lác, nhưng dù sao cũng là bạn trai của Bảo Nguyệt, họ cũng không muốn trở mặt với nhau, chỉ đùa một câu để biểu thị bất mãn.

Đường Tụng nắm tay Liễu Bảo Nguyệt, cúi đầu cười khẽ: “Đúng là nhà ở Đế Đô, số 8 đường Tiêu Vân, hoan nghênh đến làm khách, Bảo Nguyệt sẽ dọn qua đó nhanh thôi.”

Nghe thấy số 8 đường Tiêu Vân, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tiểu khu này rất nổi tiếng ở Đế Đô, là một trong 4 tiểu khu sang trọng nhất Đế Đô.

Nếu Đường Tụng nói nhà ở khu khác, mọi người có thể sẽ nửa tin nửa ngờ.

Nhưng loại biệt thự mấy chục triệu này, không ai sẽ coi là thật.

Huống hồ còn là tặng cho Liễu Bảo Nguyệt.

Lưu Sương có hơi chần chờ, hỏi: “Anh nói tiểu khu số 8 đường Tiêu Vân? Nơi đó hình như đều là biệt thự mà?”

Đường Tụng cầm ly rượu của Liễu Bảo Nguyệt lên, uống một hộp nhỏ rồi gật đầu: “Đúng, biệt thự 520 mét vuông, có thể nhìn thẳng đến Quốc Mậu, phong cảnh rất không tệ, có rảnh có thể đến tìm Bảo Nguyệt.”

Lưu Sương nghe vậy thì cười xấu hổ, không nói gì nữa.

Phan Tuệ Tuệ nhịn không được hỏi: “Đường Tụng, tôi nhớ giá nhà ở đó phải 160.000 một mét vuông. Ý anh là, anh tặng bạn gái một căn biệt thự trị giá hơn 80 triệu?”

Đường Tụng lại gật đầu.

La Á Quân vẫn luôn không nói chuyện, lúc này cảm thấy Đường Tụng rất không đáng tin cậy, tức giận nói: “Bảo Nguyệt mới nghỉ việc, anh thần thông quảng đại như vậy, chứng tỏ cũng đã sắp xếp công việc mới cho cô ấy rồi nhỉ?”

“Đúng là đã sắp xếp xong, cũng là vì chuyện này nên mới bảo cô ấy nghỉ việc.” Đường Tụng qua loa một câu, cũng không nói gì nữa.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hơi xem thường.

Sinh viên vừa tốt nghiệp, cho dù lập nghiệp thành công, có chút thành tích.

Có tài sản mấy triệu hoặc chục triệu, mọi người dù hâm mộ nhưng vẫn có thể tiếp nhận.

Khá lắm, mở miệng là mắt xích quán cà phê, tài sản cố định, cổ phần, bất động sản gần 100 triệu.

Coi bọn họ là đồ đần sao?

Loại người thích khoác lác này thật ra rất phổ biến, uống chút rượu vào là cảm thấy mình không phải mình.

Nói ra mà không thấy đỏ mặt sao?

Mấy nữ đồng nghiệp vốn nhìn Đường Tụng như nhìn nam thần.

Lúc này đều cúi đầu xuống, yên lặng uống rượu, không biết nên nói cái gì.

Bầu không khí thật mẹ nó xấu hổ.

Cho dù Liễu Bảo Nguyệt vẫn luôn rất tin tưởng Đường Tụng, lúc này cũng phải thở dài.

Chuyện này đúng là quá ảo, ảo đến mức nàng cũng không dám tin.

Đường Tụng vẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt tự nhiên.

Thân là một tỷ phú, chủ tịch công ty thì năng lực, ánh mắt và tố chất của hắn đều được đề cao rất nhiều.

Với thân phận và địa vị của hắn bây giờ, đã cách rất xa với những dân đi làm phổ thông.

Không cần phải lấy chìa khóa xe và tài khoản ngân hàng ra để đánh mặt người ta.

Tình cảnh như vậy, chỉ sợ trong tiểu thuyết hạng ba mới có thể xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment