Trong quán bar ồn ào náo nhiệt.
Trên sân khấu lại có người mới lên biểu diễn.
Đường Tụng dựa vào ghế, một tay ôm Liễu Bảo Nguyệt, một tay cầm ly rượu.
Khí chất lạnh nhạt tự nhiên, giống như một đại lão.
Đúng lúc này, một âm thanh thành khẩn và trong sáng truyền đến.
“Đường tổng, màn biểu diễn vừa rồi quá xuất sắc, để người nghe mà than thở…”
Trịnh Thu Đông không phải loại người cổ hủ, biết lúc nào nên nói cái gì.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười chân thành, trực tiếp copy lại lời của Lâm Thiếu Hàng, chứng tỏ mình nghe rất rõ, rất tập trung, có bằng chứng hắn hoi.
Hắn và Đường Tụng quen biết 3 năm, lại được đối phương ủy nhiệm làm chủ tịch công ty Đức Tụ Nhân.
Quan hệ của hai người rất tốt, trong lòng hắn vẫn coi đối phương là tri kỷ, là bạn bè.
Mọi người ở đây nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, tất cả đều sững sờ.
Đây không phải là … vị đại lão bọn họ mới thảo luận khi nãy sao?
Vị này quen biết Đường Tụng?
Nghe thấy giọng nói và xưng hô này, Đường Tụng trực tiếp đứng lên, quay người nhìn lại.
Cao tương tự hắn, ngũ quan anh tuấn, âu phục phẳng phiu, kiểu tóc thành thục, nụ cười bình tĩnh.
Trong nội tâm lập tức toát ra một cái tên ‘Trịnh Thu Đông’.
Trong chốc lát, nhân vật trong trò chơi lập tức trùng điệp ở trước mắt hắn.
Tựa như giả lập và hiện thực giao thoa.
Bối cảnh quán bar lờ mờ và phức tạp sau lưng Trịnh Thu Đông, giống như đang hư hóa, nụ cười chân thành trên mặt cũng rất có sức hút.
Cả người Trịnh Thu Đông giống như đi ra từ trong game, để Đường Tụng sinh ra một chút hoảng hốt.
Hình ảnh trong game lập tức xông lên đầu.
Từng nhân vật, từng đoạn kịch bản, từng cái phó bản…
Đây là nhân vật trò chơi đầu tiên mà hắn tiếp xúc ở thế giới hiện thực, cũng là một vị quản lý cấp cao và quan trọng của tập đoàn Đường Tống.
Trò chơi này gánh chịu tâm huyết 4 năm đại học của hắn, mỗi một nhân vật mà hắn chiêu mộ, đều có một đoạn duyên phận với hắn, có câu chuyện riêng của mỗi người.
Lúc này nhìn thấy Trịnh Thu Đông sống sờ sờ trước mắt, hắn có quá nhiều cảm khái.
Tuy nhiên, bây giờ hắn đã trưởng thành hơn ngày xưa rất nhiều, tâm trí cũng đề cao rất nhiều, rất nhanh đã chủ động thu liễm tâm thần.
Hắn giang hai tay, cười nói: “Lão Trịnh, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ anh đấy.”
Trịnh Thu Đông thấy Đường Tụng nhiệt tình như vậy, nội tâm lại thấy hơi bồn chồn.
Đây không phải đang gõ hay ám chỉ gì đó chứ?
Không kịp nghĩ nhiều.
Trịnh Thu Đông ôm Đường Tụng một cái: “Đúng là đã lâu không gặp, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Đường Tụng mỉm cười, tự nhiên biết là hệ thống động tay động chân.
Bằng không muốn gặp một người ở Đế Đô rộng lớn này, cũng không khác gì trúng xổ số cả.
Hắn vỗ vỗ tay Trịnh Thu Đông, đang định hỏi tình hình gần đây của thư ký Kim.
Âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên bên tai.
“Keng, xin không chủ động thảo luận đến nhân vật trò chơi khác ngoài đối phương, chú ý tiêu chuẩn.”
Đường Tụng lập tức tỉnh táo lại.
Dù có thẻ kỳ ngộ, nhưng cũng chỉ cung cấp trợ giúp trong phạm vi quyền lợi thôi.
Nếu như chủ động tìm hiểu tình hình và trạng thái của những người khác.
Chỉ sợ hệ thống sẽ can thiệp, tạo thành hậu quả không thể dự đoán.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu cố gắng đóng vai ‘bản thân mình’, thể hiện ‘hình tượng của mình’.
Cười nhạt một tiếng, đưa tay ra hiệu: “Ngồi xuống trò chuyện một lát, giới thiệu cho anh một người.”
Trịnh Thu Đông nghe vậy thì trong lòng khẽ động, nhưng tâm lý thành thục khiến hắn không nói gì thêm.
“Ngồi bên này đi.” Liễu Bảo Nguyệt chủ động đứng lên, đẩy đám người Phan Tuệ Tuệ, nhường ra một vị trí.
Nàng rất hiểu Đường Tụng, từ biểu hiện vừa rồi, có thể thấy hai người có quan hệ rất khá.
Mấy người còn lại cũng lấy lại tinh thần.
Nhìn hai người đang ngồi cùng nhau.
Đầu óc lại hơi loạn.
Lẽ nào những gì Đường Tụng nói đều là thật?
Nếu như vậy, biệt thự ở số 8 đường Tiêu Vân thì sao?
Không thể nào, dù nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể tiện tay tặng bạn gái bất động sản trị giá mấy chục triệu nhỉ?
Bận tâm đến người xa lạ ở đây, Trịnh Thu Đông cũng không nói nhiều, chỉ ngồi xuống.
Đường Tụng chỉ chỉ Liễu Bảo Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu cho anh, đây là bạn gái tôi, Liễu Bảo Nguyệt. Hôm nay mới từ chức, mấy vị này là đồng nghiệp của cô ấy, xem như là bữa tiệc chia tay đi.”
Đường Tụng vỗ vỗ bả vai Trịnh Thu Đông, giới thiệu: “Bảo Nguyệt, đây là Trịnh Thu Đông, bạn tốt của anh.”
Liễu Bảo Nguyệt vội vàng lên tiếng chào: “Chào anh Trịnh.”
Nàng thấy đối phương nhiều tuổi hơn mình, cũng khách khí gọi một tiếng anh.
Trịnh Thu Đông nghe vậy, liền nở nụ cười chân thành tha thiết, nhiệt tình gật đầu với nàng, nói: “Quán bar này là của một người bạn tôi, lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy một câu, bữa này miễn phí.”
Đây coi như là nể mặt Liễu Bảo Nguyệt.
Dù sao Liễu Bảo Nguyệt và Đường Tụng cũng rất thân mật, sau này đại khái cũng là đồng nghiệp ở tập đoàn.
Nhưng nhìn dáng vẻ nhu nhu nhược nhược của đối phương, làm sao có thể là đối thủ của Kim Mỹ Nga?
Tuyệt đối sẽ bị áp chế.
Cảnh tượng đó tuyệt đối rất hay, cũng không biết Đường Tụng sẽ giúp ai.
Liễu Bảo Nguyệt vội vàng nói cảm ơn.
Mấy đồng nghiệp cũng nói cảm ơn, nội tâm lại rất phức tạp.
Có vị Trịnh Thu Đông này ở đây, tất cả mọi người đều hơi câu nệ.
Dù sao vị này và bọn họ cũng không cùng một giai tầng, mà là nhân vật bọn họ phải ngước nhìn.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Tụng.
Nội tâm không biết đang suy nghĩ gì.
Trịnh Thu Đông là người thông minh nhạy cảm, cũng nhận ra bầu không khí có chút vi diệu.
Hắn bình tĩnh nói: “Bảo Nguyệt, lúc trước cô làm ở công ty nào?”
Nhân lực là nghề cũ của hắn, có thể khống chế tiết tấu khi nói đến đề tài này.
Liễu Bảo Nguyệt nhìn Đường Tụng, nhỏ giọng nói: “Weibo, bộ phận vận doanh, chuyên mục đồng hồ.”
Trịnh Thu Đông nghe vậy thì cười cởi mở: “Tôi và phó tổng Lâm Dĩnh Tiệp là bạn tốt, đầu tuần còn đi ăn cơm với nhau, nếu như quá trình nghỉ việc có vấn đề gì, thì có thể tìm tôi.”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đối với những công nhân viên phổ thông như bọn họ, quản lý cấp cao của Weibo chính là nhân vật lớn, khống chế tiền đồ của bọn họ.
Trịnh Thu Đông này vậy mà lại là bạn của Lâm tổng?
Đến giờ phút này, bọn họ mới thực sự cảm nhận được trình độ quan hệ của đối phương.
Liễu Bảo Nguyệt cũng giật nảy mình, vội vàng nói: “Cảm ơn.”
“Ha ha, không cần khách khí.” Tiếp xúc sơ qua với Liễu Bảo Nguyệt, Trịnh Thu Đông đã có nắm chắc, hắn nhìn về phía Đường Tụng, chỉ về bàn của mình: “Đường tổng, hay là qua bên kia uống một ly.”
Nhiều người miệng tạp, còn có nhiều người xa lạ, với tính cách cẩn thận của Trịnh Thu Đông, chắc chắn sẽ không nói nhiều.
Đường Tụng gật đầu, vẫy tay với Liễu Bảo Nguyệt: “Đi thôi, qua bên kia một lát, nhân tiện giải quyết luôn công việc của em.”
Trịnh Thu Đông đứng dậy, gật đầu ra hiệu với mấy người ở đây, xem như là tạm biệt.
Đường Tụng đứng lên, kéo Liễu Bảo Nguyệt đi về phía bên kia.
Nhìn ba người đi xa, 10 đồng nghiệp còn lại đều thở phào một hơi.
Khí thế của Trịnh Thu Đông quá mạnh, nhất là sau khi đối phương nói mình là bạn của phó tổng công ty họ.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Qua một lúc, có người mở miệng nói: “Mọi người nói, anh ta thật sự quen biết Lâm tổng, hay là chỉ mạnh miệng thôi?”
“Tôi cảm thấy là thật, dù sao đối phương cũng đeo đồng hồ 3 triệu, lại là bạn với ông chủ Lâm ở đây, chắc là không đến mức phét lác với mấy nhân viên quèn chúng ta.”
Phan Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua bên kia, nhỏ giọng nói: “Nói vậy, Đường Tụng nói cũng là thật?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều yên lặng.
Hạng Dương lấy điện thoại ra, lắc lắc: “Nếu như là bạn của Lâm tổng, vậy vị Trịnh Thu Đông này chắc chắn cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm nhỉ?”
“Muốn nghiệm chứng cũng rất đơn giản, lên mạng tìm hiểu là được.”
“Đúng nha.”
Mọi người cũng phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại ra tìm hiểu.
Rất nhanh, các tin tức tương quan đã xuất hiện.
Có tin tức, có wikipedia, có hình ảnh.
Vào wikipedia xem.
Gương mặt quen thuộc đã xuất hiện trên điện thoại.
Có người thì thầm: “Trịnh Thu Đông, nam, CHRO tập đoàn Đường Tống, phụ trách nhân lực và tài nguyên. Chủ tịch công ty TNHH Đức Tử Nhân…”
Tất cả mọi người ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau.
Đều nhìn ra vẻ không dám tin trong mắt đối phương.
Thì ra vị vừa ngồi chung với họ chính là một nhân vật lớn.
Hiện giờ, tập đoàn Đường Tống có danh tiếng rất lớn, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà đã được đánh giá hơn ngàn tỷ.
Xí nghiệp dưới trướng tập đoàn Đường Tống có liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, như tài chính, y tế, địa sản, khoa học kỹ thuật…
Là một tập đoàn lớn, bá chủ đích thực.
Cùng là CHRO, nhưng quyền thế mà địa vị của Trịnh Thu Đông hơn xa Lâm tổng của công ty họ.
Lại càng không cần nói đến, Trịnh Thu Đông còn là chủ tịch của Đức Tụ Nhân.
“Đây… đây chính là đại lão đấy!”