“Vị này là ông chủ của MissHo, từng đảm nhiệm quản lý cấp cao của rất nhiều công ty giải trí có tiếng.”
“Thiếu Hằng, đây là bạn tốt của tôi, Đường Tụng. Còn đây là Liễu Bảo Nguyệt, bạn gái Đường Tụng.”
Trịnh Thu Đông giới thiệu cho Lâm Thiếu Hằng xong, còn đưa mắt ra hiệu.
Lâm Thiếu Hằng rất hiểu bạn của mình, lập tức hiểu ý.
Lập tức nhiệt tình và thành khẩn, đứng lên bắt tay Đường Tụng, mở miệng nói: “Hoan nghênh Đường tiên sinh đại giá quang lâm, tôi và Thu Đông là bạn nhiều năm, sau này có thời gian thì cứ đến chơi. Mọi người trò chuyện gì, tôi đi làm một tấm thẻ hội viên cho hai người.”
Đường Tụng gật đầu một cái, cười nói: “Cảm ơn Lâm tiên sinh.”
Lâm Thiếu Hằng quay người rời đi.
Trịnh Thu Đông mời hai người ngồi xuống, lại rót cho hai người một chén rượu.
Trên mặt mang theo nụ cười cuốn hút, nói: “Lần này đến đây, cũng là vì Mạc tổng muốn mời Thiếu Hằng vào giải trí Tụng Mỹ, đảm nhiệm tổng thanh tra quản lý nghệ sĩ. Năng lực và thủ đoạn của Thiếu Hằng rất mạnh, rất có quan hệ trong vòng, là một lựa chọn rất thích hợp.”
Đường Tụng gật đầu một cái, dựa theo những gì hắn biết, Trịnh Thu Đông là một người rất có ánh mắt và năng lực.
“Giải trí Tụng Mỹ?” Liễu Bảo Nguyệt tò mò hỏi: “Là công ty ký kết với Tô Ngư sao?”
Trịnh Thu Đông hơi sững sờ, liếc nhìn Đường Tụng đầy thâm ý, cười nói: “Đúng.”
Đường Tụng lo lắng tên này nói lời không nên nói, vội vàng chuyển đề tài.
Chỉ vào Trịnh Thu Đông, giới thiệu: “Bảo Nguyệt, lúc nãy nhiều người nên không tiện, bây giờ anh giới thiệu lại cho em. Vị này là CHRO của tập đoàn Đường Tống, Trịnh Thu Đông. Liên quan đến chuyện em gặp ở Weibo, anh ấy sẽ giải quyết giúp em.”
Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, Liễu Bảo Nguyệt lại giật mình.
Thân thể nàng cứng đờ, khó tin nói: “Là tập đoàn Đường Tống mà em biết sao?”
Đường Tụng cười gật đầu.
Liễu Bảo Nguyệt được xác nhận, chỉ cảm thấy tim đập loạn.
Lại nhìn về phía Trịnh Thu Đông ở đối diện, trong mắt đã mang theo chút kính sợ.
Không ngờ người luôn nở nụ cười ôn hòa, thái độ khách khí này lại có địa vị lớn như vậy.
Nàng cũng không ngờ được, Tiểu Tụng luôn cần được chiếu cố trong mắt nàng lại còn có quan hệ như vậy.
Chẳng lẽ những gì Đường Tụng nói đều là thật?
Nhớ đến những lời lúc nãy, Liễu Bảo Nguyệt cảm thấy rất không chân thật.
Trong ký ức của nàng, cho dù đã thêm rất nhiều tầng kính lọc, thì Đường Tụng chỉ là một thanh niên bình thường, đẹp trai, ôn nhu hiền lành, lương thiện dũng cảm.
Hoàn toàn không dính dáng gì đến cái gọi là nhân sĩ thành công.
Khi nàng đang suy nghĩ miên man, Đường Tụng vỗ vỗ đầu nàng, mở miệng nói: “Sau khi tốt nghiệp, Bảo Nguyệt vào Weibo, làm việc ở chuyên mục mỹ phẩm và làm đẹp. Sau đó, quản lý Lý Văn Thu của nàng lợi dụng quan hệ, đẩy cô ấy đến chuyên mục đồng hồ. Chuyện này tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt với Bảo Nguyệt, cũng gián tiếp khiến nàng thôi việc.”
Nghe Đường Tụng nói vậy, Liễu Bảo Nguyệt kéo tay hắn, nói: “Tiểu Tụng, đã qua rồi, thật ra cũng không có gì, là do em không thích ứng được với công tác mới thôi.”
Đường Tụng lắc đầu, nhìn Trịnh Thu Đông nói: “Tôi hi vọng Lý Văn Thu kia có thể trả giá vì hành động của mình.”
Trịnh Thu Đông bình tĩnh nói: “Chuyện này rất đơn giản.”
Liễu Bảo Nguyệt lo lắng hỏi: “Anh Trịnh, anh định làm thế nào?”
Trịnh Thu Đông cười nói: “Cô yên tâm, xã hội văn minh, tất cả mọi người đều là người có thể diện, sẽ không dùng thủ đoạn xấu xa. Ngày mai tôi sẽ chào hỏi lãnh đạo của Lý Văn Thu, đối phương sẽ biểu hiện bất mãn với cô ta, gia tăng áp lực trong công việc cho cô ta. Sau đó, công ty Đức Tụ Nhân sẽ tiếp xúc với cô ta, hoan nghênh cô ta vào tập đoàn Đường Tống của chúng ta, tất cả đãi ngộ đều là cao nhất. Đương nhiên, không lâu sau, cô ta sẽ bị đuổi việc thì năng lực không xứng đôi với chức vị. Tôi cũng sẽ chào hỏi với những công ty khác, có thể đảm bảo cô ta rất khó kiếm được công việc mới.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe vậy thì giật mình.
Có chút không đành lòng, nói: “Thật ra mọi người không có thù oán, cô ấy chỉ muốn đưa người thân của mình vào thôi. Bởi vì tôi đang thử việc nên mới bị điều đi. Trên lý thuyết, đây cũng là điều động bình thường.”
Nàng quả thực là có chút oán giận vị quản lý kia, dù sao cũng vì đối phương nên kế hoạch tương lai của nàng bị đánh gãy.
Nhưng nói thù sâu như biển thì không đến mức.
Nghe nói hai năm trước, Lý Văn Thu mới mua nhà ở Đế Đô, còn đang trả góp một khoản tiền kếch xù.
Nếu trả thù như vậy, có phải là quá đáng rồi không?
“Nếu Bảo Nguyệt thấy không thích hợp, vậy có thể đổi cách khác.” Trịnh Thu Đông nở nụ cười ôn hòa nói: “Ví dụ như thay đổi vài chi tiết trên hợp đồng của cô ta. Chờ Bảo Nguyệt vào tập đoàn Đường Tống, tôi sẽ điều cô ta đến nơi cô quản lý. Để cô tự quyết định tiền lương và nội dung công việc của cô ta.”
Liễu Bảo Nguyệt chợt nắm chặt tay Đường Tụng, hiển nhiên là rất kích động.
Đây là có ý gì?
Lúc trước Đường Tụng có nói, lẽ nào muốn đưa nàng vào tập đoàn Đường Tống?
Với thân phận và địa vị của Trịnh Thu Đông.
Nếu như Trịnh Thu Đông giúp đỡ, mình có thể bớt 10 năm phấn đấu.
Trực tiếp bắt đầu ở tầng quản lý của tập đoàn Đường Tống?
Nghĩ đến đây, trái tim nhỏ của nàng lại bắt đầu đập loạn.
Từ trước đến nay, nàng đều rất chú trọng quy hoạch tương lai.
Lòng sự nghiệp của nàng cũng rất nặng.
Bằng không cũng sẽ không từ chối lời tỏ tình của Đường Tụng.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Nàng cũng rất hiểu mình phải làm gì trong khoảng thời gian nào.
Muốn duy trì tình cảm của hai người, bảo trì nội tâm của mình, vậy không có điều kiện vật chất sung túc là rất khó.
Lúc này, lời đề nghị của Trịnh Thu Đông làm nàng không thể bình tĩnh lại.
Trong lúc nàng không biết phải làm sao.
Đường Tụng trực tiếp mở miệng: “Bảo Nguyệt sẽ không đến tổng bộ tập đoàn Đường Tống.”
Trịnh Thu Đông nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Nếu Đường Tụng đã có dự định, hắn cũng không cần nhọc lòng.
Hắn vốn còn đang lo lắng vấn đề Liễu Bảo Nguyệt gặp mặt Kim Mỹ Nga.
Như bây giờ cũng tốt.
Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, Liễu Bảo Nguyệt vội vàng thu liễm tâm tư tham lam của mình, xua tay nói: “Tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, cũng không có năng lực lãnh đạo, không làm phiền anh Trịnh.”
Mặc dù không biết quan hệ của hai người họ thân thế nào, nhưng Đường Tụng mời Trịnh Thu Đông trợ giúp, nhất định cũng phải trả giá.
Nàng không hi vọng Đường Tụng nợ đối phương.
Trịnh Thu Đông nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Xem ra Liễu Bảo Nguyệt không biết, Đường Tụng mới là người khống chế tập đoàn Đường Tống.
Đường Tụng nhìn về phía Trịnh Thu Đông, thản nhiên nói: “Anh cứ làm theo ý mình là được, mục đích của tôi rất đơn giản, chính là trả thù, bằng không tôi thấy không vui.”
Trịnh Thu Đông gật đầu cười, chuyện này quá đơn giản với hắn.
Liễu Bảo Nguyệt há miệng, nhưng không nói gì nữa, nhưng lại nắm chặt tay của Đường Tụng hơn.
Hiển nhiên là nội tâm của nàng cũng không bình tĩnh.
Đường Tụng nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhịn không được mà véo má nàng.
“Đừng véo mặt em nữa, em không cần mặt mũi sao?” Liễu Bảo Nguyệt hơi nghiêng người sang.
Có Trịnh Thu Đông ở đây, Liễu Bảo Nguyệt rất thẹn thùng.
Nhưng nàng càng thẹn thùng, Đường Tụng lại càng muốn trêu chọc nàng.
Vươn tay ôm eo nàng, kéo nàng lại gần.
‘Bẹp’ một tiếng, hôn lên mặt nàng.
Liễu Bảo Nguyệt mặt mày đỏ ửng, cúi đầu nói nhỏ hai câu.
Trịnh Thu Đông xấu hổ đưa tay đỡ trán, làm bộ đang trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, Đường Tụng mở miệng: “Lão Trịnh, tôi định để Bảo Nguyệt vào Công Hiệt, cho cô ấy ngồi một ghế trong ban giám đốc.”
Nghe Đường Tụng nói vậy, Liễu Bảo Nguyệt và Trịnh Thu Đông đều sững sờ.
Liễu Bảo Nguyệt không hiểu lắm.
Công HIệt cái gì?
Ban giám đốc cái gì?
Trịnh Thu Đông lại giật mình.
Trong đầu xuất hiện từng ý nghĩ.
Khoa học kỹ thuật Công Hiệt là tương lai của tập đoàn, đây là sự thật được tất cả quản lý cao tầng của công ty công nhận.
Tư bản Tĩnh Ngộ đang đầu tư và thu mua mấy công ty công nghệ cao trong và ngoài nước, đó là đang trải đường cho Công Hiệt phát triển.
Trước mắt, sản phẩm đầu tiên sắp ra lò, tháng sau sẽ tuyên bố bản thử nghiệm.
Tại thời khắc vi diệu anfy, Đường Tụng lại đưa Liễu Bảo Nguyệt vào ban giám đốc.
Điều này có dụng ý sâu xa gì không?