Số 8 đường Tiêu Vân.
Chiếc Bentley chậm rãi lái vào trong tầng hầm.
Tạm biệt Tiểu Vương, Đường Tụng dẫn Liễu Bảo Nguyệt đến thang máy.
Trong hành lang rộng rãi, sáng sủa và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Liễu Bảo Nguyệt cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía mặt đất.
Đường Tụng đi ở phía trước, lại cố gắng bước chậm hơn.
Chờ nàng đến gần, đưa tay muốn kéo tay nàng.
Lại bị nàng né tránh.
Đường Tụng há mồm định nói gì đó, nhưng nhìn hộp quà trên tay, hắn vẫn lựa chọn im miệng.
Thang máy dừng lại trên tầng 20.
Đường Tụng cất bước đi ra, liếc nhìn Liễu Bảo Nguyệt vẫn đứng im.
Hắn vuốt trán, nhỏ giọng nói: “Bảo Nguyệt, đi thôi, vào xem nhà của em.”
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, mím chặt cánh môi thanh tú, đôi mắt quật cường đã ngấn lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nguyệt Quang, Đường Tụng chỉ thấy lòng mình như tan chảy.
“Là anh không tốt, nhưng anh thật sự không phải biến thái như em nghĩ, em phải nghe anh giải thích.”
Hắn vươn tay.
Liễu Bảo Nguyệt yên lặng giây lát, cuối cùng vẫn đi ra khỏi thang máy.
Tránh khỏi tay hắn, đứng yên trước cửa.
“Mật mã là sinh nhật em, lát nữa em ghi vân tay và khuôn mặt mình vào, sau này em ở lại đây nha.” Đường Tụng mở cánh cửa gỗ nặng nề, cất bước đi vào trong, quay đầu nhìn Liễu Bảo Nguyệt vẫn đứng yên.
Hai người giằng co ở cửa một lát, Liễu Bảo Nguyệt rốt cuộc vẫn đi vào trong.
Cạch… cửa đóng lại.
Đường Tụng thở phào.
Hắn sự hiểu biết của hắn về Liễu Bảo Nguyệt, đây rõ ràng là còn có cơ hội.
Bật đèn lên.
Đường Tụng chỉ vào ngăn tủ thời thượng sau cửa: “Bên này có thể treo quần áo và túi xách, phía dưới có thể để giày.”
Tiếp tục đi về phía trước, Đường Tụng đứng giữa phòng khách rộng rãi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “2km phía nam là thông suốt, có thể nhìn thẳng đến Quốc Mậu, phong cảnh rất đẹp.”
Liễu Bảo Nguyệt nhìn ngắm bốn phía, trang trí nội thất rất xa hoa, đồ gia dụng đều là hàng cao cấp, trong mắt lại hiện ra vẻ phức tạp.
“Tổng cộng 520 mét vuông…”
“Em thích nấu cơm đúng không, phòng bếp rất rộng rãi, đồ điện đều là hàng mới, dùng rất tốt…”
Đường Tụng không ngừng giới thiệu về nơi này, hầu như là copy từ chỗ nhân viên môi giới.
Sau này Liễu Bảo Nguyệt sẽ ở lại đây, cần giới thiệu cho nàng về những thứ này.
“Bảo Nguyệt, em thích nội thất nơi này không? Nếu không thích, anh sẽ để người ta sửa lại.” Đường Tụng cười nhìn nàng.
Nội tâm ít nhiều cũng có chút đắc ý.
Dù sao đây cũng là căn biệt thự gần 100 triệu, lại đứng trước mặt Bạch Nguyệt Quang, khó tránh khỏi có chút lâng lâng như áo gấm về làng.
“Nơi này rất tốt, trang trí và nội thất đều rất đẹp, vị trí cũng tốt, hoàn cảnh tốt, chỗ nào cũng tốt.” Liễu Bảo Nguyệt mở miệng nói: “Nhưng em không muốn ở đây.”
Đường Tụng nhìn nàng, đưa tay tóm lấy tay nàng.
Liễu Bảo Nguyệt lùi lại sau, nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một: “Là anh bảo cô ta đưa tất chân cho anh?”
Đường Tụng nghe vậy, bờ môi giật giật, chỉ thấy đắng chát.
Hắn cũng rất hiểu tâm trạng của Liễu Bảo Nguyệt.
Trong mắt nàng, mình vẫn là Tiểu Tụng hiền lành, lương thiện, tích cực kia.
Chứ không phải tên háo sắc, biến thái, hèn mọn, chơi quy tắc ngầm, bắt nữ thư ký đưa tất chân.
“Em hiểu rồi.” Liễu Bảo Nguyệt thở sâu, nàng đã nhận được đáp án từ vẻ mặt của hắn: “Thư ký kia, không phải cô ấy đúng không?”
Vẻ mặt Đường Tụng cứng đờ, vẫn gật đầu: “Không phải.”
Liễu Bảo Nguyệt dựa lưng vào tường, trong mắt toát lên vẻ đau khổ và giãy dụa.
Một lát sau, nước mắt lướt qua gương mặt, rơi xuống bộ ngực cao ngất của nàng.
Đường Tụng lấy giấy lau giúp nàng.
Liễu Bảo Nguyệt quay đầu qua một bên, lẩm bẩm nói: “Anh thích cô thư ký kia không?”
Đường Tụng do dự một chút, vẫn gật đầu nói: “Anh và cô ấy quen nhau 4 năm rồi, quan hệ rất tốt. Lúc học đại học, bọn anh đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện. Anh cũng không thể dứt bỏ tình cảm với cô ấy. Chuyện ngày hôm nay là một sự kiện ngoài ý muốn, anh không ngờ cô ấy sẽ đưa anh thứ này vào hoàn cảnh đó.”
Liễu Bảo Nguyệt nghe vậy thì biểu cảm có hơi ngây ngốc.
Không ngờ trong 4 năm không có mình bên cạnh, vẫn còn có một người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn.
Giữa bọn họ…
Yên lặng giây lát, Liễu Bảo Nguyệt cay đắng nói: “Vì sao anh chưa từng nói với em?”
Việc này đúng là không dễ giải thích, Đường Tụng nhắm mắt nói: “Sau khi bị em từ chối, anh bị đả kích rất mạnh, 4 năm đại học đúng là không hề yêu đương. Thư ký Kim… cô ấy xem như là đồng bạn và đồng nghiệp của anh, cũng nhờ có cô ấy, anh mới có sự nghiệp như bây giờ.”
Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt lộ ra vẻ hoảng hốt, nàng lẩm bẩm: “Xem ra em sai thật rồi. Bốn năm đại học, vì đề phòng mình nhịn không được, nên đã dằn lòng không quan tâm đến anh quá nhiều. Trong đầu luôn chỉ nghĩ đến tương lai, học tập, kiếm tiền… em đã bỏ lỡ nhiều thứ rồi. Hiện giờ, em đúng là không thể yêu cầu anh thứ gì, nói đến thì… em mới là người chen vào tình cảm của hai người.”
Nói xong, nước mắt nàng rơi như mua, biểu cảm ủy khuất đến cực điểm.
Đường Tụng đè bả vai của nàng, không để ý đến nàng giãy dụa, giúp nàng lau nước mắt.
Liễu Bảo Nguyệt đập bả vai của hắn, nức nở nói: “Trước đó em còn ảo tưởng, chỉ cần em bao dung anh, cô gái kia khẳng định sẽ từ bỏ, đến khi đó anh vẫn thuộc về một mình em. Nhưng là em nghĩ quá đơn giản, em vắng mặt trong bốn năm quan trọng nhất của anh. Với điều kiện của anh bây giờ, chắc là có rất ít phụ nữ có thể từ chối anh. Là em sai, em không ngờ lại như vậy…”
Đường Tụng nhìn nàng, lông mày bắt đầu nhảy lên.
Mấy cô gái ở Yến Thành đều rất ngoan, Trình Nhạc Nhạc, Lý Nhã Lỵ, Đổng Ngọc Ngôn, mỗi một người đều có tâm tư riêng, nhưng đều cảm thấy địa vị không bằng hắn, cho nên các nàng có thể chấp nhận rất nhiều thứ.
Mà Liễu Bảo Nguyệt và thư ký Kim thì lại khác, rõ ràng là không dễ giải quyết.
Liễu Bảo Nguyệt thở sâu: “Thật ra làm bạn thân cũng tốt, nói không chừng sau này em còn có thể giúp anh tán gái.”
Nàng nói hai câu này với giọng điệu rất rộng rãi, nhưng nước mắt đã nhiều hơn, càng ngày càng nhiều.