“Chia tay là không thể nào.” Đường Tụng lại lau nước mắt cho nàng.
Liễu Bảo Nguyệt cảm nhận được hắn ôn nhu và dịu dàng, ánh mắt hơi buông xuống: “Thật ra em cũng vui vẻ thay cho anh. Anh ưu tú, có thành tựu, có sự nghiệp… chính là dáng vẻ hoàn mỹ nhất trong lòng em. Thế nhưng mà… nếu như đứng ở góc độ một người yêu, em rất sợ mình sẽ oán hận anh.”
“Xin lỗi, nhưng anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh.” Đường Tụng nắm chặt bả vai của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt ủy khuất nói: “Em cũng không rời khỏi anh, chúng ta làm bạn rất tốt mà? Chúng ta sẽ là bạn thân cả đời.”
“Đương nhiên là không được.” Đường Tụng nhíu mày nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt.
Đột nhiên cúi đầu hôn lên bờ môi khô khốc của nàng.
Đôi tay vòng qua, ôm chặt lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như muốn trấn an nàng.
Liễu Bảo Nguyệt mê loạn trước nụ hôn bất ngờ này, nước mắt cũng ngừng rơi.
Vô thức nhắm mắt lại, hưởng thụ phần thân mật này.
Một lúc sau, cảm nhận được động tác trên tay của Đường Tụng.
Liễu Bảo Nguyệt lấy lại tinh thần, biết hắn lại muốn giống như tối hôm qua.
Nhân lúc cảm xúc của nàng khuấy động, tiến hành tẩy lễ với thân thể của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng dùng sức cắn đầu lưỡi đang thò qua của Đường Tụng.
Mùi máu tươi lập tức quanh quẩn trong khoang miệng của hai người.
Đường Tụng vội vàng thả Liễu Bảo Nguyệt ra.
Liễu Bảo Nguyệt nhìn Đường Tụng đau đến nhe răng trợn mắt, lại đau lòng: “Ai bảo anh dám hôn em, sau này không được em cho phép, thì không được động tay động chân với em.”
Đường Tụng bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đã như vậy rồi, hôn một cái cũng phải báo cáo sao?”
Liễu Bảo Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt nói: “Đương nhiên là phải báo cáo!”
Đường Tụng thấy Liễu Bảo Nguyệt hơi khôi phục bình thường, biết nàng tạm thời bỏ qua.
Hắn thở phào một hơi, đồng thời nghĩ đến nhiệm vụ ‘ghế ban giám đốc’.
Suy tư một lát, hắn vẫn quyết định sử dụng tấm thẻ ‘chiêu mộ nhân vật trò chơi’ kia.
Công ty khoa học kỹ thuật Công Hiệt quá quan trọng, hơn nữa hắn còn nhiệm vụ kinh doanh cần hoàn thành, không thể ở lại Đế Đô quá lâu.
Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nói: “Bảo Nguyệt.”
Liễu Bảo Nguyệt nhìn trộm dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cho là hắn đáng giận, liền nhỏ giọng nói: “Chuyện gì…”
Đường Tụng mở giao diện hệ thống, lập tức sử dụng đạo cụ.
“Keng, đã sử dụng ‘thẻ chiêu mộ nhân vật trò chơi’, đang chiêu mộ nhân vật…”
Đường Tụng thẳng người, bắt chước đoạn đối thoại khi chiêu mộ nhân vật trong game, nói: “Công ty Công Hiệt là một cơ cấu nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có quy mô lớn. Phòng thí nghiệm Tương Lai của công ty có 354 tên nhân viên nghiên cứu hàng đầu thế giới. Hiện nay, phòng thí nghiệm đã tích lũy được rất nhiều kỹ thuật và thành quả trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo… Nhanh nhất là tháng sau, trí tuệ nhân tạo AI trò chuyện đời đầu sẽ được tuyên bố.”
“Ai chính là lĩnh vực cực kỳ quan trọng trong cách mạng công nghiệp tiếp theo, cũng chính là vùng giao tranh tiếp theo. HIện giờ anh có 5% cổ phần của công ty này, có cơ hội đề cử em trở thành thành viên của ban giám đốc công ty. Anh hi vọng em và anh sẽ cùng nhau chứng kiến công ty vĩ đại này quật khởi, cũng hi vọng trưởng thành cùng với em. Không biết em có nguyện ý hay không?”
Liễu Bảo Nguyệt nghe Đường Tụng giới thiệu, trong lòng cũng giật mình.
Lúc trước nàng nghe hắn và Trịnh Thu Đông nói về công ty này, nàng còn tưởng rằng nó chỉ là một xí nghiệp internet bình thường.
Không ngờ lại là xí nghiệp công nghệ cao đích thực.
Hiện giờ, trong nước đang tiến hành chuyển hình các sản nghiệp, được quan tâm nhất trong quốc nội chính là sản nghiệp kỹ thuật công nghệ cao.
So với những ngành truyền thống như may mặc và gia công, thì những xí nghiệp này có tương lai rộng lớn hơn.
Nàng xin nghỉ việc, cũng là vì cảm thấy công việc đó không mang lại giá trị quá lớn, cảm giác áp lực lại càng ngày càng nhiều.
Một xí nghiệp khoa học kỹ thuật tràn đầy sắc thái như vậy, rất có sức hấp dẫn với nàng.
Do dự giây lát, nàng nhỏ giọng nói: “Em lo mình không có năng lực như vậy, sẽ làm hỏng việc lớn của anh.”
“Không sao, chỉ cần em muốn, anh sẽ nghĩ biện pháp để trợ giúp em trưởng thành rất nhanh.”
Đường Tụng rất tự tin, có nhiệm vụ trưởng thành hỗ trợ, hắn có thể dùng phương thức tối ưu nhất để khai quật tiềm lực trên người Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt cắn môi một cái, đôi mắt to mang theo hơi nước đối mặt với Đường Tụng một lát.
Cảm nhận được sự nghiêm túc và thành khẩn của hắn.
Nghĩ đến những thứ mình bỏ lỡ trong 4 năm kia, vậy thời gian còn lại, mình phải cố gắng đền bù.
Nàng hít sâu: “Vậy em nguyện ý.”
Vừa dứt lời.
“Keng, nhân vật có độ trưởng thành cực cao, phù hợp với quy tắc chiêu mộ.”
“Keng, đang khởi tạo nhân vật trò chơi…”
“Keng, đã tạo nhân vật ‘Liễu Bảo Nguyệt’, nhiệm vụ trưởng thành đã mở, con đường phát triển của nhân vật đã được quy hoạch, mời tự xem xét.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên, để tâm trạng của Đường Tụng tốt hơn rất nhiều.
Tiếc nuối duy nhất là, chiêu mộ nhân vật qua đạo cụ, hệ thống sẽ tự động lựa chọn con đường phát triển.
Giống như trong game, người chơi sẽ mất niềm vui được lựa chọn.
Nhưng bây giờ không phải lúc để xem nhiệm vụ trưởng thành.
Đường Tụng sờ đầu nàng, cười nói: “Bảo Nguyệt, anh sẽ nhanh chóng đưa em vào Công Hiệt, đến khi đó em phải cố gắng hiểu rõ xí nghiệp này, anh hi vọng có thể hiểu rõ tình hình của nó bất cứ lúc nào.”
“Em biết rồi, anh đừng sờ đầu em, như vậy rất không lễ phép.” Liễu Bảo Nguyệt lắc lắc đầu, lại nhắc nhở một câu.
Đường Tụng nhìn Bạch Nguyệt Quang đáng yêu trước mắt, ánh mắt lại đảo qua bộ ngực cao vút của nàng, thử thăm dò: “Đã muộn rồi, anh dẫn em đi xem phòng ngủ của chúng ta ha.
“Phòng ngủ chính 118 mét vuông, có thư phòng riêng, ban công, nhà tắm…”
“Còn có giường rộng 2 mét, ngủ rất thoải mái, không chật tí nào.”
Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Anh đã nói, tặng em căn biệt thự này đúng không?”
Đường Tụng gật đầu: “Đương nhiên, sau này nó sẽ thuộc về em.”
Liễu Bảo Nguyệt vỗ vỗ cánh tay hắn, nghiêm túc nói: “Rất tốt, thân là chủ nhân nơi này, em tự nhiên phải ngủ ở phòng ngủ chính, còn 4 phòng ngủ còn lại, anh cứ chọn một phòng đi. Em cũng không keo kiệt, dù sao chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm rồi, em sẽ không lấy tiền trọ.”
Khóe môi Đường Tụng cong lên, cười khổ nói: “Đừng mà, anh có thể hứa là sẽ không làm gì, anh chỉ muốn nằm tâm sự với em thôi, ôn chuyện quá khứ của chúng ta.”
Liễu Bảo Nguyệt duỗi lưng một cái: “Hôm nay quá mệt mỏi, còn uống rượu rồi, cứ vậy đi ha. Anh trở về phòng chơi đùa với tất chân nguyên vị của thư ký đi, chúc anh làm phép vui vẻ.”
Nói xong, nàng chạy như bay về phòng ngủ.
Đóng cửa rầm một tiếng.
Cạch… khóa cửa.