Nếu như thư ký Kim không thò một chân vào, đêm nay Bảo Nguyệt đại khái sẽ bị hắn ăn sạch.
Nghĩ đến đây, Đường Tụng cắn răng.
Chờ gặp mặt nàng, hắn nhất định phải đặt nàng lên bàn làm việc mà ma sát.
Hình như nghĩ đến hình ảnh khó lường nào đó, Đường Tụng lại hô hấp nặng nề.
Di chứng của Thận Bảo và ‘hạt điều thần kỳ’ lại phát tác.
Nhưng bây giờ hắn cũng không có cách nào, không tiếp xúc được với thư ký Kim, nói nhiều hơn cũng chỉ là cuồng nộ trong vô vọng.
Ngay sau đó, hắn lại không nhịn được mà nhìn vào hộp quà trên mặt bàn.
Liếc nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt, Đường Tụng cầm hộp quà đi về phía một gian phòng ngủ khác.
Đóng cửa lại, ném hộp quà lên giường.
Đường Tụng cởi nơ con bướm, nhẹ nhàng mở nắp hộp.
Ngay sau đó là… ngây người.
Ngoại trừ một đôi tất đen bóng loáng, thì còn có một cái túi nhỏ.
Hắn cầm đôi tất đen lên, xúc cảm tơ lụa hết sức mịn màng.
Mỏng, xuyên thấu, không chút nếp uốn, chất liệu cực cao cấp.
Một lát sau, hình như hắn ngửi được mùi hương trà nhàn nhạt hỗn hợp với một mùi hoa ôn nhu.
Giống như chớp mắt đã đi đến công viên sau cơn mưa.
Đây là một mùi thơm thuần túy, uy nhã lại không mất cảm giác cao cấp.
Khiến cho hắn lập tức khắc sâu mùi vị này vào trong não.
Có chút high.
Một lát sau, Đường Tụng thả tất xuống, cầm cái túi nhỏ lên xem.
Mở dây buộc đỏ bên trên.
Đập vào mắt là một tấm thiệp có màu ấm và một nhúm tóc dài màu nâu.
Từ mùi hương trên tóc, chắc hẳn cũng là tóc của thư ký Kim.
Mở tấm thiệp ra, hai chữ ‘Đường Tụng’ xinh đẹp sôi nổi trên giấy.
Chữ viết rất chân thành, dùng sức rất mạnh, tạo thành dấu vết rất sâu trên giấy.
Hắn xác nhận vài lần, cả tấm thiệp đúng là chỉ có hai chữ này, không có bất kỳ tin tức nào khác.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn nhúm tóc màu nâu kia.
Tại cổ địa, đưa tóc xanh đó là là ‘đưa tình’, cũng là một loại phương thức thể hiện tình yêu.
Đường Tụng suy tư giây lát, hình như đã hiểu ý của nàng.
Lúc trước, Trình Nhạc Nhạc và Lý Nhã Lỵ thì nàng chỉ thể hiện sự bất mãn.
Lần này đổi thành Liễu Bảo Nguyệt, nàng rõ ràng là đã không giữ được bình tĩnh.
Lấy năng lực và tâm tính của nàng, không thể không biết chuyện của mình và Liễu Bảo Nguyệt.
Có thể là Bạch Nguyệt Quang thời học sinh xuất hiện, đã kích thích nàng.
Đầu tiên là đưa tất chân, nói tục, phá hoại bầu không khí lãng mạn của họ.
Dường như lại sợ hắn giận, nên để tóc ở trong hộp, thể biểu đạt tình cảm của mình.
Dưới một trận thao tác này, tấm lý vốn không thoải mái của Đường Tụng cũng từ từ biến mất.
Ai có thể giận một cô gái tranh giành tình cảm vì mình chứ?
Huống hồ nàng còn ưu tú như vậy.
Hắn thở sâu, lại cất các thứ vào trong hộp quà.
Vẫn phải tăng tốc, gia tăng tiến độ của nhiệm vụ chính tiến.
Từ khi tiến độ vượt qua 10%, có thể cảm giác được hệ thống đã cho hắn nhiều quyền hạn hơn.
Ví dụ như cổ phần của Công Hiệt, gặp mặt Trịnh Thu Đông, tất chân của thư ký Kim.
Chứng tỏ với năng lực của hắn hiện nay, đã đủ để tiếp xúc với những nhân vật này.
Mở giao diện hệ thống, tiến vào trung tâm cá nhân.
Bên cạnh hình 3D trần trụi của hắn, là 3 mô hình 3D trần trụi sạch sẽ, mỗi cái đều rất đặc sắc sống động.
Trình Nhạc Nhạc khỏe đẹp cân đối, mông đào mật; Lý Nhã Lỵ có đôi chân gợi cảm, Liễu Bảo Nguyệt có bộ ngực cao ngất.
Quan sát vài lần, vội vàng thu liễm tâm tư lung tung.
Đường Tụng ấn vào nhân vật ‘Liễu Bảo Nguyệt’.
Bên trái là thông tin cá nhân:
Tuổi tác: 23 tuổi, chiều cao: 1m63, cân nặng: 50kg.
Trí lực: 88, sức chịu đựng: 55, nhanh nhẹn: 48.
Kỹ năng: Không.
Độ trưởng thành: 50/93.
Độ trưởng thành 93, dù là trong game cũng thuộc về loại cực cao.
Nàng tư tưởng thành thục, làm việc có quy hoạch, mục đích rõ ràng, lực chất hành rất mạnh.
Sinh ra trong một gia đình bình thường ở một trấn nhỏ, tiếp nhận giáo dục bình thường nhất, lại thi đỗ đại học danh tiếng.
Tố chất của bản thân đã cực tốt.
Tự mình đưa độ trưởng thành lên đến 50.
So sánh ra, Trình Nhạc Nhạc chỉ có 10, Lý Nhã Lỵ thì chỉ có 5.
Nguyên nhân chính là, bản thân nàng cũng đang phát triển theo con đường chính xác, không ngừng nâng cao bản thân.
Cho dù không có Đường Tụng nhúng tay, tương lai của nàng cũng sẽ rất tốt.
Về phần nhanh nhẹn chỉ có 48, chắc là có quan hệ với bộ phận phát triển quá mạnh của nàng.
Dù sao mỗi một bên đều to hơn cả mặt của nàng, cộng thêm trọng lượng, vậy tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhìn sang bên phải, một nhóm chữ màu vàng nhạt xuất hiện.
“Con đường phát triển của Liễu Bảo Nguyệt: quản lý cấp cao.”
Đường Tụng đã thấy con đường phát triển ‘quản lý cấp cao’ này rất nhiều lần.
Ví dụ như Ngô Khác Chi, Trịnh Thu Đông, Mạc Hướng Vãn, Phòng Tự Cầm…
Theo nhiệm vụ trưởng thành, phương hướng cụ thể của họ cũng được xác định.
Đại bộ phận đều là CEO của công ty con, cũng có thể là quản lý cấp cao của tập đoàn, ví dụ như Trịnh Thu Đông.
Hắn mở danh sách nhiệm vụ ra xem.
Nhiệm vụ trưởng thành của Liễu Bảo Nguyệt đã xuất hiện, hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy nhiệm vụ đầu tiên.
Nội dung nhiệm vụ: Ngày 20 tháng 10, mời tiến về tập đoàn Đường Tống để tiếp nhận huấn luyện năng lực trong vòng 1 tháng.
Chú 1: Trước khi nhận huấn luyện, cần nhậm chức ở tổng bộ hoặc công ty con.
Chú 2: Mời đến đúng giờ, nhân vật ‘Trịnh Thu Đông’ sẽ phụ trách cụ thể.
…
Trịnh Thu Đông vừa về đến nhà, tựa trên chiếc ghế salon mềm mại, chỉ cảm thấy toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.
Đêm nay, dường như tất cả phiền lòng đều được xử lý.
Những vấn đề còn lại, để bọn họ tự giải quyết đi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn trở nên vô cùng vui vẻ.
Có lẽ tiếp theo có thể cân nhắc đến kỳ nghỉ, ra ngoài chơi, thả lỏng một phen.
“Hắt xì…”
Đột nhiên, hắn lại hắt hơi một cái.
Chắc là vì gần đây hơi lạnh, tối nay lại uống nhiều rượu nhỉ.
Hắn mỉm cười, hoàn toàn không thèm để ý.