Để điện thoại xuống, Đường Tụng cũng thấy hơi nhớ Lý Nhã Lỵ.
Mặc dù ban đầu, hắn chủ yếu là thèm thân thể của nàng, miễn cưỡng coi là thích.
Nhưng trải qua một thời gian chung sống, vẫn sinh ra một chút tình yêu như có như không.
Đường Tụng có thể cảm nhận được, Lý Nhã Lỵ rất ngây thơ đơn thuần, luôn nói gì nghe nấy.
Loại cảm giác không muốn rời xa này được thể hiện ở nhiều mặt.
Cho dù hắn có yêu cầu quá đáng, thì nàng cũng không bao giờ từ chối.
Điều này để hắn thấy hơi áy náy.
Nhưng khi sáng tạo nhân vật trò chơi, Lý Nhã Lỵ đã chủ động lựa chọn con đường ‘chim hoàng yến’ này.
Như vậy rèn luyện kỹ thuật bóng là điều bắt buộc.
Có thể dự đoán được, tiếp theo nàng còn phải nâng cao dáng người, dung mạo, tình thú, vân vân…
Chờ đến khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, Lý Nhã Lỵ cũng sẽ hoàn thành lột xác.
Đây cũng là tốt cho nàng nha.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi cũng giảm bớt một chút.
Trở lại phòng khách.
Một lát sau, Liễu Bảo Nguyệt kêu lên: “Tiểu Tụng, vào bê đồ ăn.”
Đường Tụng bước nhanh qua, mùi thơm đập vào mặt để hắn thấy rất thoải mái.
Hương vị hết sức quen thuộc.
Đây là mấy món sở trường của Liễu Bảo Nguyệt, trước kia đến nhà nàng chơi, nàng cũng bộc lộ tài năng.
Liễu Bảo Nguyệt mặc tạp dề màu xanh lam, mang theo nụ cười vui vẻ.
Lộ ra một loại khí chất dịu dàng ôn nhu như cô vợ nhỏ.
Nàng chỉ mặt bàn trong nhà bếp: “Anh bê mấy món này lên bàn cơm đi, thịt kho còn khoảng 3 phút nữa mới xong.”
Đường Tụng ‘ừ’ một tiếng, cũng không làm ngay, trái lại đưa tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, cúi đầu hít hà mùi thơm trên người nàng.
Liễu Bảo Nguyệt hơi cứng lại, đánh tay của hắn, nói: “Đã nói với anh rồi, phải báo cáo trước cơ mà?”
Đường Tụng không nói gì, chỉ yên lặng ôm nàng.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng: “Trước kia anh từng ảo tưởng, có một người hai chúng ta ở cùng nhà, cùng ăn cơm em nấu.”
“Vậy anh đang rất đắc ý đúng không?” Liễu Bảo Nguyệt uốn éo người: “Không được động tay.”
Đường Tụng hôn lên mái tóc của nàng, nhỏ giọng nói: “Bảo Nguyệt, anh cho em một số điện thoại, người này sẽ giúp em vào Công Hiệt nhậm chức.”
“Anh không đi cùng em?” Liễu Bảo Nguyệt hơi cứng lại, cúi đầu xuống, hình như ý thức được cái gì.
Đường Tụng trầm ngâm giây lát, nói: “Thứ hai anh sẽ trở về Yến Thành, bên kia còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.”
Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt chỉ ‘A’ một tiếng.
Tắt bếp, thả đũa trong tay, đổ thịt vào trong đĩa.
Nàng thở sâu, bình tĩnh nói: “Thịt kho tàu xong rồi, anh mang đồ ăn ra đi, em đi lấy cơm.”
…
“Cho anh, nếm thử xem có ngon không?” Liễu Bảo Nguyệt gắp cho hắn một miếng thịt.
Đường Tụng cắn một miếng, thịt ba chỉ mềm mại, béo mà không ngán, lại có chút dính răng.
Nước thịt cũng rất đẹp, rất thơm, rất ngon.
Tổng thể mà nói, tuyệt!
“Ăn rất ngon, vẫn là mùi vị quen thuộc.”
“Nói cho anh một bí mật.” Liễu Bảo Nguyệt lại gắp cho hắn thêm một miếng.
“BÍ mật gì?” Đường Tụng vừa ăn từ nghi hoặc hỏi một câu.
Liễu Bảo Nguyệt hoạt bát nói: “Thật ra khi anh đến nhà em ăn cơm hồi cấp 3, thịt kho tàu không phải là em làm, em lừa anh thôi.”
Đường Tụng lập tức nhớ lại cảnh tưởng của 6 năm trước.
Nhớ lại từng màn một.
Hắn khẽ cười nói: “Khi đó em trong mắt anh quá ưu tú, cho nên anh chưa bao giờ hoài nghi.”
Liễu Bảo Nguyệt chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng sau khi em biết anh thích ăn, em đã bỏ 2 tháng để học nó. Hơn nữa còn làm không kém hơn mẹ em. Chủ yếu là vì hồi cấp 3, hai tuần mới được nghỉ một lần, nên mới học chậm như vậy. Cho nên mới nói, sau lần đó, thịt kho tàu anh ăn đều là do em làm.”
Nghe nàng nói vậy, Đường Tụng hơi dừng lại, nội tâm hết sức cảm động.
Liễu Bảo Nguyệt là một người rất thích học tập, ngày nghỉ cũng không nhàn rỗi.
Nàng chịu lãng phí nhiều thời gian như vậy, tuyệt đối là tình yêu đích thực nha.
Cẩn thận nghĩ lại, dù ngày xưa, hắn cũng làm rất nhiều thứ cho nàng, nhưng Liễu Bảo Nguyệt cũng cho đi không ít.
Khi hắn bị ôm, nàng chăm sóc hắn.
Khi hắn thi kém, nàng sẽ bỏ qua cái nhìn của người khác mà hướng dẫn hắn giải đề.
Lúc hắn không vui, nàng sẽ trò chuyện với hắn, trêu chọc hắn, đùa hắn…
…
Thật ra phái nữ trưởng thành sớm hơn phái nam rất nhiều.
Hồi ức lại toàn bộ thời kỳ trung học, Liễu Bảo Nguyệt vẫn luôn yên lặng bao dung hắn.
Trái lại thì hắn, trong đầu chỉ có yêu đương, cũng không biết chuẩn bị và quy hoạch cho tương lai.
Nếu như tốt nghiệp xong, hai người bọn họ đến với nhau thật.
Hắn không trưởng thành, Liễu Bảo Nguyệt lại nỗ lực, có quy hoạch, cộng thêm yêu xa.
Tất nhiên sẽ tạo thành xung đột.
Sau nhiều lần tranh chấp, quan hệ của bọn họ sẽ ra sao?
Giống như Liễu Bảo Nguyệt từng nói, nàng rất sợ mình sẽ chán ghét hắn.
“Cảm ơn em.” Đường Tụng nhìn nàng nói: “Xin lỗi em.”
Liễu Bảo Nguyệt giống như hiểu được ý của hắn.
Nàng nhỏ giọng nói: “Em cũng nên nói một câu, cảm ơn anh, xin lỗi anh.”
“Lúc trước em vẫn cảm thấy mình rất thông minh, tự cho là đúng, luôn lên kế hoạch vì anh, vì tương lai của chúng ta.”
“Mãi đến khi đi làm em mới hiểu được mình cũng bất lực, cũng hoảng loạn, cũng sợ hãi.”
“Bất lực là vì thiếu sót của bản thân.”
“Hoảng loạn là vì chuẩn bị không đủ.”
“Sợ hãi là vì mơ màng quá đẹp.”
“Anh bây giờ, ưu tú hơn em, tài giỏi hơn em, cũng biết mình muốn thứ gì hơn em.”
“Thứ hai này, em sẽ nhập chức. Anh yên tâm làm việc của mình là được, em sẽ tự chăm sóc mình. Có lẽ không lâu sau, em sẽ không còn bất lực, thoát khỏi hoảng loạn, dập tắt nỗi sợ.”
“Một lần nữa biến thành Liễu Bảo Nguyệt ưu tú, không gì không làm được trong mắt anh.”
Nàng biết rõ mình muốn cái gì, cũng hiểu cái gì là đúng.
Cho nên nàng rất thản nhiên chấp nhận việc ly biệt.
Đường Tụng duỗi tay ra, nâng cằm nàng, ngắm nghía khuôn mặt đáng yêu này.
Nói ra: “Brief is life but love is long.” (Cuộc đời ngắn ngủi nhưng yêu vĩnh hằng)
Liễu Bảo Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh.
Ngay sau đó lại dữ dằn nói: “Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi shopping, em phải làm thịt tên chó nhà giàu như anh.”
Đường Tụng véo cằm nàng, nói: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Liễu Bảo Nguyệt nhếch mày: “Đây là anh nói nha, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, để anh tiêu tiền cho người phụ nữ khác, chẳng bằng để em xài.”
“EM là bạn gái của anh, tiêu tiền của anh là bình thường.” Đường Tụng thành khẩn nói.
Liễu Bảo Nguyệt trừng mắt với hắn, nhưng không phản bác.
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện trời đất.
Đại đa số đều là Liễu Bảo Nguyệt đang nói về kế hoạch tương lai của mình.
“Ngày mai chuyển nhà, em muốn anh trang trí phòng cho em.”
“Ngày kia đi đến đại học bưu điện với em, đó là trường học cũ của em, em còn chưa anh dẫn anh đi dạo trong đó, bên đó có một tiệm lẩu cay rất ngon.”