Mặc dù Liễu Bảo Nguyệt luôn miệng nói làm thịt hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ mua vài món đồ bình thường.
Thấy nàng có ý định dẹp đường hồi phủ.
Đường Tụng không nói hai lời, kéo nàng vào trong mấy cửa hàng xa xỉ.
Mua không ít quần áo, túi xách và đồ trang điểm cao cấp.
Đường Tụng vừa mua vừa nói: “Anh không thiếu tiền, không cần khách khí với anh, cũng không cần ủy khuất bản thân. Em sắp làm quản lý cấp cao ở Công Hiệt, cũng coi như là một nhân vật tai to mặt lớn. Phải chú ý đến phong cách và ăn mặc, như vậy mới không có ai dám khinh thường em. Xe thì tạm thời chưa mua, chủ yếu là vì giấy phép Đế Đô. Nhưng sau khi em nhập chức, công ty sẽ cho em một chiếc xe, anh cho rằng sẽ là xe tốt.”
“Sau này, nếu có vấn đề gì trong sinh hoạt hoặc công việc thì đều phải nói cho anh biết. Anh biết em rất tài giỏi, rất nhiều thắng, nhưng mà…”
Liễu Bảo Nguyệt nhìn đôi tay càng ngày càng nhiều túi xách của mình, lại nghe những lời quan tâm kia, nàng chỉ thấy rất ấm áp.
Trên phương diện vật chất, nàng cũng là một tục nhân, thích túi xách hàng hiệu, thích quần áo đẹp, đồ trang điểm tốt.
Nếu đã vào ở biệt thự, cũng nhập chức ở công ty Công Hiệt.
Vậy đúng là không cần phải khách khí nữa.
Nàng ở bên cạnh hắn, mới là nàng chân thật nhất.
Vui vẻ thì cười, khó chịu thì khóc, không vui thì giở trò làm nũng.
Loại chân thật và không phải giả bộ này, chính là trạng thái nàng thích nhất.
Về nhà, hai người nằm ôm nhau xem tivi.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười.
Trong bất tri bất giác, Liễu Bảo Nguyệt đã nằm trên đùi hắn.
Hai ngày tiếp theo là hai ngày cuối tuần.
Thứ bảy chuyển nhà xong, hai người lại bắt đầu trang trí nhà cửa.
Nhìn trông rất ấm áp, tràn đầy hơi thở sinh hoạt.
Làm xong tất cả, Đường Tụng kéo nàng ra ngoài.
Hai người mang theo tâm lý tò mò, bắt đầu đi dạo toàn bộ tiểu khu và khu vực chung quanh.
Gặp chuyện thú vị thì vào xem.
Thỉnh thoảng thấy cái hay ho cũng nhảy vào thử.
Nhiệt độ thích hợp, thời tiết tươi mát, làm lòng người trở nên vô cùng sáng tỏ.
…
Sáng chủ nhật, Đường Tụng lái xe đưa Liễu Bảo Nguyệt vào đại học bưu điện.
Đây không phải lần đầu tiên hắn đến đây, trong 4 năm đại học, hắn thỉnh thoảng sẽ đến đây thăm nàng.
Trường học khá giản dị, không có bất kỳ kiến trúc lòe loẹt nào.
Sân trường rất an bình.
Thời gian cuối thu, phóng mắt nhìn qua.
Hai bên đường đều là cây ngân hạnh và cây ngô đồng với những chiếc lá vàng rực.
Mỗi khi gió thổi qua, không ít lá vàng bay bồng bềnh giữa không trung.
Trải lên con đường mà bọn họ đang đi.
Hai người dạo bước trong sân trường ngày cuối thu, thỉnh thoảng lại lướt qua những người khác.
Trở lại sân nhà, Liễu Bảo Nguyệt rất phấn chấn.
Thỉnh thoảng lại giới thiệu cho hắn cái này cái kia, nụ cười trên mặt mãi không tắt.
Nàng tự thuật những chuyện đã phát sinh tại đây, nhưng câu chuyện được nghe nói hoặc gặp được.
Giữa trưa, hai người đến tiệm lẩu cay mà Liễu Bảo Nguyệt đã nói.
Đường Tụng ăn rất nhiều.
Liễu Bảo Nguyệt thì vẫn vui cười hớn hở, lặng lẽ nhìn hắn ăn uống.
Đến đây, đó là hi vọng chia sẻ tất cả những vui sướng của mình với hắn, giống như bọn họ của quá khứ.
Tiếp đó, nàng lại dẫn hắn đến tòa nhà dạy học, thao trường, rừng cây nhỏ, hồ nước…
Dần dần, ánh chiều tà nhuộm đỏ bầu trời, cũng dát lên bọn họ một tầng sắc thái.
Liễu Bảo Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy đầm Burberry màu hồng cánh sen.
Bước chân nhẹ nhàng, dáng người phiêu diêu.
Dưới ánh mặt trời xinh đẹp lúc này, nàng cũng không khác gì những chiếc lá vàng rực kia.
Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên thả tay Đường Tụng.
Tiến lên vài bước, xoay người, chắp tay sau wlng, lại chạy chậm về phía hắn.
Đôi lông mày tinh xảo trên đôi mắt to hơi nâng lên, miệng lộ ra đường cong xinh đẹp, tóc đuôi ngựa đung đưa trong gió.
“Mặt trời ôn nhu nhất lúc lặn, nhân gian đều là lãng mạn.” Nàng lè lưỡi với hắn, lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Ánh mặt trời đỏ rực đã tiếp cận đường chân trời, kéo chiếc bóng của nàng đi rất dài.
Đường Tụng nhìn một màn này, ánh mắt đã hơi mê ly.
“Đó là ánh trăng của mình. Mình muốn tất cả ánh trăng của nàng đều chỉ rơi vào trên người mình. Cũng chỉ có thể chiếu rọi vào mình.”
Hắn vươn tay ra, chộp về phía trước, giống như muốn bắt lấy ánh sáng của giờ phút này vào lòng bàn tay.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nội tâm đã trưởng thành, tiến thêm một bước trên con đường Thần Hào, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được đạo cụ ‘hạt châu vui sướng’.”
Hạt châu vui vẻ: Hấp thu cảm xúc vui sướng của người khác phái khi tiếp xúc, sau khi hạt châu tích lũy đầy đủ, có thể nhận được ‘gói quà vui sướng’. Đạo cụ có thể sử dụng nhiều lần.
Chú: Mang đến hạnh phúc cho nàng, đồng thời bạn cũng cảm thấy vui sướng.
Xem xong, Đường Tụng thở phào một hơi.
Cho đến bây giờ, nội tâm của hắn đã lột xác ba lần, hoàn thành ba nhiệm vụ ẩn.
Lần đầu tiên là lúc mới nhận được hệ thống, bởi vì chủ động thay đổi cách thức tiêu xài mà nhận được danh hiệu ‘tự do đón xe’.
Lần thứ hai là đi dạo phố với Trương Hạo ở nhà, hiểu được chấp niệm của bản thân, thu hoạch được thẻ đọc.
Lần thứ ba là hôm nay, trong quãng thời gian chung sống với Bạch Nguyệt Quang, hắn đã cảm nhận được tình yêu tươi đẹp và ấm áp đã từng mơ.
Từ trên người Liễu Bảo Nguyệt, hắn học được trân trọng, hiểu tình cảm, cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi có lại sau khi mất đi.
Chỉ có mất đi, mới biết được có quý giá thế nào.
“Anh còn không đuổi theo là em đi nha.” Liễu Bảo Nguyệt nhìn Đường Tụng đang ngẩn người tại chỗ, liền hô một tiếng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn dừng bước chờ đợi.
Đường Tụng lộ ra nụ cười chân thành, dưới ánh chiều tà, hàm răng trắng noãn và chỉnh tề vô cùng lóa mắt.
“Đến ngay!” Hắn cũng hô lên một tiếng, lại chạy chậm qua.
Giày giẫm lên lá rụng nhiễm ý thu, phát ra những âm thanh ‘sàn sạt’.
Rất nhanh, hai người mặt đối mặt.
Đường Tụng ôm lấy Liễu Bảo Nguyệt.
Tay trái đặt dưới gối, tay phải đặt sau lưng.
Đó là kiểu ôm công chúa hết sức tiêu chuẩn.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu xoay một vòng.
Liễu Bảo Nguyệt bị giật mình bởi hành động bất ngờ này, nhắm mắt ôm chặt lấy cổ hắn.
“Làm gì nha, đột nhiên làm em sợ!” Liễu Bảo Nguyệt ngoác miệng, đỏ mặt oán giận một câu.
Nhưng giọng nói nhu nhu nhược nhược, như đang làm nũng.
Đường Tụng cảm thấy rất thú vị, liền cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.
Hút nhẹ, chậm rãi nhấm nháp.
Hắn hôn cực kỳ nghiêm túc, giống như đang thưởng thức một món ngon tuyệt vời nào đó.
Cảm nhận được ôn nhu và quyến luyến của Đường Tụng, Liễu Bảo Nguyệt cũng không nói gì.
Nàng chỉ cố gắng phối hợp, cảm nhận, trân trọng, quyến luyến…
Điểm vui sướng +1.
Điểm vui sướng +1.
Điểm vui sướng +1.
…
Giờ phút này, nhân gian hướng muộn, ánh chiều tà mạ vàng sáng chói.
Giờ phút này, vãn thu không muộn, vạn vật ôn nhu rực rỡ.
Không ít sinh viên đi qua bên cạnh hai người, họ đều vô thức thả chậm bước chân.
Sau khi ăn đầy miệng thức ăn cho chó, lại nhanh bước rời đi.