Trong biệt thự số 8 đường Tiêu Vân.
Ánh đèn vàng trong phòng khách để bầu không khí rất ấm áp.
Hai người đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đây là tối cuối cùng trước khi chia tay.
“Ngày mai anh sẽ đi.” Đường Tụng đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt vẫn nhìn về phương xa, giọng nói rất bình tĩnh: “Em biết, Đế Đô và Yến Thành không xa, anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào. Nếu anh quá bận, em cũng có thể đi thăm anh.”
“Chờ anh làm xong sẽ đi thăm em.” Đường Tụng đưa tay vuốt ve ngũ quan đáng yêu của nàng, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh.
“Đừng động tay động chân.”
Liễu Bảo Nguyệt vốn đang cố gắng duy trì bình tĩnh, lại bị động tác thân mật này làm cho bối rối.
Đường Tụng thuận theo xương quai xanh, chậm rãi hướng xuống dưới, ngay khi sắp tiếp xúc với thứ gì đó không thể miêu tả.
Liễu Bảo Nguyệt chợt ‘khụ khụ’ một tiếng, lại vỗ tay hắn một cái.
Hai ngày này, Đường Tụng vẫn rất biết điều.
Cực kỳ giống chàng trai ôn nhu tri kỷ trong quá khứ.
Tối đa cũng chỉ hôn một cái, ôm một cái, tối cũng không làm loạn.
Nàng còn tưởng rằng đối phương đổi tính nữa nha.
Đường Tụng thu hồi tay mình, nhét vào túi quần.
Quay người rời đi.
“Khoan đã.” Liễu Bảo Nguyệt hơi hoảng loạn, nói: “Em chỉ nói một câu, anh đã giận rồi?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy Đường Tụng đã hơi thay đổi.
Đây là một loại trực giác của phụ nữ.
Nàng cũng không nói được là thay đổi và biến hóa ở đâu, nhưng hình như là thành thục và nội liễm hơn.
Ví dụ như biểu hiện khác thường vào giờ phút này.
Nếu như là trước kia, Đường Tụng khẳng định sẽ trêu chọc vài câu, hoặc là tiếp tục tiến tới.
Mà bây giờ, hắn lại có vẻ rất thoải mái.
“Sao có thể? Anh cũng không phải biến thái.” Đường Tụng cười một tiếng: “Em đã không thích, vậy anh sẽ không miễn cưỡng, ai bảo em là người yêu của anh chứ.”
“Anh chính là biến thái, đêm hôm khuya khoắt còn cầm tất chân cười hèn mọn.”
Liễu Bảo Nguyệt nói lại một câu, nội tâm cũng thoải mái hơn, không giận thì tốt.
Đường Tụng cười xấu hổ, cũng không giải thích gì.
Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn dưới ánh đèn.
Mái tóc đen và làn da trắng lạnh tạo thành tương phản rất mạnh, có một loại hấp dẫn đặc biệt.
Ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao thẳng.
Dù chỉ mặc đồ ở nhà, rộng rãi và thoải mái, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người rất đẹp.
Điểm này thì nàng hiểu rất rõ, rất sâu.
Cơ bụng 8 múi, cơ liên sườn, đường cong cơ bắp rõ ràng, nhưng lại có vẻ thon gọn.
Là loại dáng người cuốn hút nhất.
Cho dù Liễu Bảo Nguyệt không quá quan tâm đến ngoại hình, nàng cũng không thể không thừa nhận.
Đường Tụng tuyệt đối là nam thần, đặt trong trường học, hoàn toàn là hot boy.
Tất cả đàn ông nàng từng gặp, không ai có thể so sánh với t.t
Nếu như tính cả tài phú, thành tựu, sự nghiệp… vậy thì càng là chưa từng nghe đến.
Sức hút hoàn toàn là cao cấp nhất.
Nghĩ đến đây, nàng lại hơi hoảng hốt.
Trong bất tri bất giác, Tiểu Tụng đần độn ngây ngô trong trí nhớ của nàng, vậy mà đã biến thành như vậy.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Đường Tụng nháy mắt mấy cái, đôi mắt trong suốt tựa như đang phát sáng.
Liễu Bảo Nguyệt hơi bối rối, nàng quay lưng lại, giống như đang ngắm nhìn ánh đèn dưới bóng đêm, nhỏ giọng nói: “Đã muộn rồi, em muốn về phòng ngủ, anh thì sao?”
Đường Tụng lấy điện thoại ra xem giờ, mới 9 rưỡi.
Theo hắn biết, khoảng thời gian này là lúc Liễu Bảo Nguyệt làm việc, tinh thần nàng luôn rất tốt vào lúc này.
Đường Tụng lặng lẽ nói: “Vậy anh cũng về phòng, chuẩn bị hành lý một chút.”
“A.” Giọng điệu của Liễu Bảo Nguyệt có hơi hạ xuống.
Đường Tụng quay người, đi về phía phòng của mình.
Trong lòng hơi mong mỏi gì đó.
Nhưng rất đáng tiếc.
Đến khi hắn đóng cửa lại, vẫn không nghe thấy Liễu Bảo Nguyệt lên tiếng giữ lại.
Một lúc sau.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, liền thấy Liễu Bảo Nguyệt đã thay áo ngủ.
Biểu cảm của nàng hơi xoắn xuýt, hai tay nắm chặt trước ngực, sắc mặt ửng đỏ.
Chu ý đến đồ án hoạt hình căng phồng trước ngực nàng, Đường Tụng liền tiến lên nửa bước.
Hai người đứng rất gần.
“Ngày mai anh đi rồi.” Liễu Bảo Nguyệt trần thuật: “Chắc phải đến cuối tháng mới rảnh ha. Mặc dù Yên Thành không xa, nhưng em vừa mới nhậm chức, chắc là cũng phải bận một thời gian. Nói cách khác, ít nhất phải nửa tháng sau mới có thể gặp nhau.”
Đường Tụng yên tĩnh nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên: “Cho nên?”
“Đã muộn rồi, em muốn về phòng ngủ, anh thì sao?” Nàng lại lặp lại một lần.
Đường Tụng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, cười nói: “Sau cơn mưa hôm trước, trời đã lạnh hơn rất nhiều. Phòng ngủ chính quá rộng, ngủ rất lạnh đúng không?”
“Đúng là hơi lạnh, anh cũng biết em hay đạp chăn rồi đấy.”
“Hay là như này đi, anh đi qua trò chuyện với em, giúp em làm ấm chăn.”
“Cũng được.”
Nói xong, Liễu Bảo Nguyệt cúi đầu đi về phòng ngủ chính.
Nàng càng đi càng nhanh, cuối cùng thành chạy chậm, cửa cũng không kịp đóng.
Chờ đến khi Đường Tụng đi qua, liền thấy Liễu Bảo Nguyệt đã chui vào chăn, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ.
Mặt nàng đỏ bừng như táo, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía cửa.
Đường Tụng chậm rãi tiến về phía nàng, bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Liễu Bảo Nguyệt giật nảy mình, lập tức rụt đầu vào chăn.
Một lát sau, trong lúc nàng đang chờ đợi trong sợ hãi.
Một bàn tay thò vào trong chăn, trực tiếp rơi vào đùi nàng.
Bàn tay này còn dùng sức nhéo nhéo, giống như đang xác nhận vị trí, sau đó bắt đầu hướng lên.
Liễu Bảo Nguyệt trốn trong chăn, cảm nhận rõ ràng từng động tác một.
“Chẳng trách hắn lại chơi guitar giỏi như vậy!”
Rất nhanh, ánh mắt nàng đã dao động không ngừng.
Thân thể bắt đầu run nhẹ.
Nàng vội vàng thò đầu ra, run run rẩy rẩy nói: “Nói trước, em còn chưa tha thứ cho anh, với lại ngày mai còn phải đi làm, anh đừng quá đáng, chúng ta điểm đến là dừng.”
“Không sao.” Đường Tụng không thèm để ý, cười nói: “Thật ra chơi bóng có rất nhiều kiểu, đối với em, anh rất có kiên nhẫn để chỉ đạo.”
Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt cũng không dám nhìn Đường Tụng nữa.
Nàng nghiêng người sang, vùi gương mặt vào trong gối.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim sơn ca vang lên.
Âm thanh uyển chuyên mà kéo dài, sau đó càng ngày càng cao vút.
Một lúc sau, xốc chăn lên.
Gió thu ngoài cửa sổ nhăn lại, tiếng cỏ cây ‘sàn sạt’ vang lên.
Giống như có thêm ma pháp.
Nhân vật hoạt hình trên áo ngủ của Liễu Bảo Nguyệt bắt đầu trở nên biến hóa khó lường.
…
Không biết qua bao lâu, Đường Tụng tựa ở đầu giường, yên tĩnh nhìn Liễu Bảo Nguyệt đang nói chuyện.
Trên mặt mang theo vẻ cưng chiều và thỏa mãn.
Mặt nàng là loli điển hình, bờ môi không to.
Lúc này nói chuyện cũng không quá lưu loát.
Không giống như Lý Nhã Lỵ, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
Nếu như có thêm kỹ năng ‘Miệng lưỡi trơn tru’ nữa, vậy thì chắc chắn sẽ thành một cô gái ăn nói khéo léo.
Trầm tư giây lát, Đường Tụng đột nhiên nói: “Bảo Nguyệt, hình như lâu rồi em chưa về nhà?”
Liễu Bảo Nguyệt nhìn hắn một cái, bởi vì quá bận, nên nửa năm nay nàng chưa về nhà.
“Chúng ta bớt chút thời gian trở về nhà một chuyến đi, anh muốn đi dạo với em ở trường cũ.”
“Thao trường, lớp học, rừng cây, ký túc xá…”
“Còn nhớ cửa hàng bốn mùa ở đó không? Trong đó có kem mà em thích nhất.”
“Chúng ta có thể đi dạo phố, đi ăn những món em từng thích nhất.”
Liễu Bảo Nguyệt nhớ lại những ký ức đẹp đẽ này, hai mắt sáng rực.
“Đúng rồi, em vẫn giữ đồng phục cũ đúng không?”
“???”
“Anh biết rồi, em nhất định còn giữ nó. Chờ rảnh rỗi, chúng ta về nhà một chuyến. Đến khi đó em mặc đồng phục là được, cũng không biết còn vừa hay không.”