Thứ hai, ngày 17 tháng 10 năm 2022, thời tiết trong xanh, nhiệt độ cao nhất 23 độ C.
Đường Tụng lặng lẽ nhìn Liễu Bảo Nguyệt vẫn ngủ say trong ngực.
Khóe miệng nàng thỉnh thoảng lại chảy ra từng tia từng sợi nước miếng, khuôn mặt hơi thịt thịt đỏ hồng.
Đường Tụng vuốt ve mặt của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt vô thức hút nước miếng, lại tựa vào ngực hắn, ngủ tiếp.
Xem ra tối qua nàng rất mệt.
Đường Tụng nhéo nhéo nhân vật hoạt hình trên áo ngủ của nàng.
Mở giao diện hệ thống, xem xét ‘hạt châu vui sướng’.
Trước mặt, hạt châu này đã tích trữ được gần một phần mười.
Hiển nhiên, tối qua không chỉ một mình hắn happy, mà Liễu Bảo Nguyệt cũng rất hưởng thụ.
Một lúc sau, nhìn đồng hồ.
Đường Tụng tiến đến bên tai nàng, nói khẽ: “Bảo Nguyệt, nên rời giường rồi.”
Liễu Bảo Nguyệt mở đôi mắt mông lung, hơi nước lưu chuyển trong con ngươi.
Nhìn gương mặt tuấn lãng quen thuộc trước mắt, cảm nhận động tác quen thuộc của hắn.
Sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ, hô hấp càng dồn dập.
Nghĩ đến hắn sắp rời đi, Liễu Bảo Nguyệt lại rúc vào người hắn.
Cố gắng kiềm chế, không phát ra tiếng kêu rên.
Cảm nhận được cảm giác tê dại nơi trái tim, Liễu Bảo Nguyệt run run rẩy rẩy nói: “Anh… anh nói là rời giường cơ mà?”
Đường Tụng thu hồi bàn tay tác quái, hôn lên mặt nàng: “Không còn sớm nữa, anh xuống mua bữa sáng, em rửa mặt đi, lát nữa anh sẽ đưa em đến công ty.”
“Được rồi.” Liễu Bảo Nguyệt gian nan ngồi dậy, sóng cả ầm ầm.
…
Trước bồn rửa mặt.
Liễu Bảo Nguyệt lấy từng kiện mỹ phẩm dưỡng da ra ngoài.
Sữa rửa mặt Chanel, đơn giản cao cấp, hương vị rất dễ chịu.
Gần đây thức đêm nhiều, sắc mặt có hơi vàng.
Liễu Bảo Nguyệt lấy một ít, bắt đầu cẩn thận xoa bóp, thuận tiện cho làn da hấp thu.
Phun sương Estee Lauder…
…
Liễu Bảo Nguyệt bắt đầu dưỡng da theo trình tự, chọn lựa từng sản phẩm dưỡng da để thoa lên mặt.
Sau đó lại bắt đầu trang điểm nhẹ, hết sức trang nhã.
Thông qua trang điểm, để khuôn mặt loli của mình trở nên thành thục hơn không ít.
Những mỹ phẩm và đồ trang điểm này đều là Đường Tụng mua cho nàng.
Mỗi một cái đều không rẻ, trên cơ bản đều là loại tốt nhất mà nàng biết.
Cộng vào thì giá cả cực kỳ khủng bố.
Từ nhỏ nàng đã rất thích những thứ này, hiển nhiên là Đường Tụng rất hiểu.
Hứng thú là động lực tốt nhất.
Đây cũng là vì sao nàng lại chọn chuyên mục làm đẹp sau khi tốt nghiệp xong.
Trang điểm xong, Liễu Bảo Nguyệt tiến vào phòng quần áo.
Từ trong một đống quần áo mới, nàng chọn một bộ Prada.
Chỉnh thể hiện lên màu xám đen, nhìn trông trang trọng lại không mất phong cách.
Tạo hình rộng rãi có thể che đậy ‘tâm hồn’ rộng lớn của nàng.
Cả người lộ ra vẻ già dặn, tươi đẹp, tinh thần phấn chấn.
Lại chọn một chiếc túi xách LV Carryall ở trên kệ.
Thả giấy chứng nhận, điện thoại, son môi… vào bên trong.
“Xong xuôi!”
Nhìn mình tươi cười rạng rỡ trong gương, nàng vỗ tay một cái.
Khóe miệng mang theo nụ cười tự tin.
Quay người.
Cộc cộc cộc… tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà.
Liễu Bảo Nguyệt cất bước đi ra phòng khách, phong thái tự tin lại thong dong.
Đây là trạng thái nàng thích nhất.
Đã từng xuất hiện trên thân nàng mọi lúc mọi nơi.
Nhưng từ sau khi tiến vào chuyên mục đồng hồ, áp lực công việc quá mạnh và mê mang với tương lai, khiến nàng đánh mất phần tự tin này.
Cạch… cửa chính mở ra.
Đường Tụng cầm bữa sáng đi vào nhà.
Liễu Bảo Nguyệt quay người, mặt mày cong cong, vẫy tay với hắn: “Tiểu Tụng, vất vả rồi.”
Trong mắt Đường Tụng lóe lên một tia khác biệt.
Hắn cảm giác nàng của giờ phút này tựa như rất đặc biệt.
Liễu Bảo Nguyệt đặt túi xách qua một bên, đưa tay nhận lấy cái túi trong tay hắn.
Nàng dọn lên bàn cơm, cười nói: “Ăn sáng thôi.”
Đường Tụng bị nụ cười của nàng cảm nhiễm, toàn thân cũng rực rỡ hơn.
Giữa tiếng cười cười nói nói, một bữa sáng vui vẻ kết thúc.
Đường Tụng lại vào phòng cầm hành lý, ba lô, rồi bước nhanh ra cửa.
Liễu Bảo Nguyệt đi giày cao gót 6cm đứng trước cửa ,nhìn trông cao gầy hơn không ít.
Nàng cười nhẹ nhàng nhìn hắn, thoải mái ôm lấy cổ hắn.
Chủ động hôn lên mặt hắn, môi hắn.
Bờ môi mềm mại mang theo ôn nhu và quyến luyến.
Đường Tụng thấy Liễu Bảo Nguyệt chủ động như vậy thì cũng hơi kinh ngạc.
Xem ra tối hôm qua, ngón tay linh hoạt cũng có tác dụng lớn.
Hắn luôn phản ứng rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã đảo khách thành chủ.
Liễu Bảo Nguyệt đè bàn tay không yên phận của hắn lại, cười tủm tỉm nói: “Nên đi rồi, nếu anh muốn, vậy chờ lần sau đi.”
Hiển nhiên là trêu chọc xong liền rút lui, còn muốn để lại cho hắn chút tưởng niệm.
Đường Tụng móc chìa khóa xe ra, thở sâu: “Anh thích em như vậy, ung dung tự tin quật cường, giống như chưa bao giờ biết nhụt chí là gì.”
Liễu Bảo Nguyệt vỗ vỗ lên người hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của hắn: “Người hẳn là phải sống thành hai loại dáng vẻ, tỏa sáng và không tỏa sáng. Khi không tỏa sáng, đó là đang chuẩn bị cho lúc tỏa sáng. Từ nay về sau, em sẽ không ngừng tích trữ năng lực, chuẩn bị thắp sáng bản thân mình.”
…
Vườn sản nghiệp công nghệ cao Bác Vân.
Diện tích lên đến 100 ngàn mét vuông, được tạo thành từ sáu tòa kiến trúc riêng biệt.
Mỗi một tòa nhà đều không cao, nhưng tạo hình lại thời thượng và độc đáo.
Vườn sản nghiệp công nghệ cao này được thiết kế bởi Daniel Rogers, nhà thiết kế số một của viện nghiên cứu thiết kế của Đường Tống tại Ma Đô, liên hợp với rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước.
6 tòa nhà được phân bố theo hình chữ U, vận dụng nguyên tố hiện đại và giản lược.
Tuân theo nguyên tắc ‘thuận theo tự nhiên, giao dung hòa hợp’.
Sáng tạo ra một phong cách thiết kế cân đối tự nhiên lại vô cùng đặc biệt.
Chỉnh thể tràn đầy sức sống và sinh cơ.
Phong cảnh cực kỳ ưu mỹ, nội thất và ngoại thất đều được dung hợp và thống nhất.
Là một hạng mục thương nghiệp tổng hợp hết sức cao cấp ở Đế Đô hiện nay.
Chiếc Bentley dừng lại trước cửa.
Liễu Bảo Nguyệt đưa mắt nhìn khung cảnh xinh đẹp phía trước, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn và chờ đợi.
“Còn lại giao cho em.” Đường Tụng vỗ vỗ đùi của nàng: “Bởi vì nguyên nhân đặc thù, anh không tiện đi vào cùng em.”
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, tràn đầy tự tin nói: “Anh yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng.”
Nói xong, nàng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Alo, xin chào.”
“Lâm tiên sinh, tôi là Liễu Bảo Nguyệt, đã từng liên lạc với anh.”
“Được, vất vả rồi, tôi chờ anh ở cửa chính.”
Cúp máy.
Liễu Bảo Nguyệt cho Đường Tụng một cái OK, còn nháy mắt một cái.
Lộ ra vẻ hoạt bát và rất có sức sống.
Đường Tụng vỗ vỗ đầu nàng.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Gần như đồng thời mở miệng.
“Tạm biệt…”
“Tạm biệt!”
Liễu Bảo Nguyệt mở cửa xe, bước nhẹ nhàng về phía trước.
Xa xa, chỉ thấy 4 người nam nữ có tuổi tác không đồng đều bước nhanh đến nghênh đón.
Liễu Bảo Nguyệt thả chậm bước chân, lộ ra vẻ trầm ổn mà kiên định.
Theo khoảng cách rút ngắn.
Liễu Bảo Nguyệt nhìn thấy rõ người đàn ông đi đầu.
Chưa đến 40, mày rậm mắt to, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
Mắt hai mí, ánh mắt sạch sẽ trong suốt.
Chắc lúc trẻ cũng là một soái ca, không kém hơn minh tinh là bao.
Hắn tiến đến trước mặt Liễu Bảo Nguyệt.
Mang theo nụ cười nhiệt tình, thành khẩn nói: “Xin chào Liễu tổng, tôi chính là Lâm Bái!”
…
Đường Tụng thu hồi ánh mắt, quay cửa kính xe lên, khởi động xe.
Đánh tay lái, quay đầu.
Lái thẳng về phía đông.
Nơi chân trời xa.
Mặt trời màu cam treo giữa trời, ánh nắng đã xua tan sương mù.
Đế Đô, tỉnh lại dưới ánh mặt trời.