“Đường Tụng!"
“Sao thế?”
“Đêm nay thật là nhiều sao nha!”
“Đúng vậy, bầu trời rất đẹp, giống như em bây giờ vậy.”
“Vậy anh có biết vì sao nặng bao nhiêu không?”
“Ah… cái này thì không biết thật.”
“Anh nghĩ kỹ lại đi.”
“Hình như mỗi một vì sao đều có trọng lượng khác nhau, cái này không thể đánh giá mà nhỉ?”
“Ha ha, em biết, là 8 gram.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tinh (sao) tám gram nha!” (câu này không hiểu lắm, tìm mãi mà không ra, ai biết thì nói mình với)
…
9 giờ tối.
Tiểu khu Bắc Thành Hoa Viên.
Cửa thang máy từ từ mở ra, một nam một nữ đi ra.
Hình như nam sinh đang kể chuyện cười gì đó, nữ sinh che miệng cười không ngừng.
Kéo cảnh cửa chống trộm nặng nề, mở đèn.
Nữ sinh treo túi xách và áo khoác lên, lộ ra áo sơ mi và bộ ngực cao ngất.
Hai người nhìn nhau, gần như đồng thời nhào vào đối phương.
Chia cách nhiều ngày, nói không nhớ là không có khả năng.
Đường Tụng đưa tay vỗ bóng rỗ phía của nàng, cảm nhân được xúc cảm quen thuộc, trái tim bắt đầu đập ‘thình thịch’.
Từ sau khi dùng ‘hạt điều thần kỳ’, hắn còn chưa từng thí nghiệm năng lực của mình đến cùng là mạnh bao nhiêu.
Mặc dù biết Trình Nhạc Nhạc có sức chịu đựng 62 không phải là đối thủ của hắn, nhưng Đường Tụng đã bị lòng hiếu thắng làm choáng váng, đã không thể ngăn cản dục vọng chơi bóng.
Hắn bắt đầu động tay.
Với tư cách là cầu thủ chính thức đã ký kết, hắn không hề cố kỵ với Trình Nhạc Nhạc.
Trình Nhạc Nhạc giống như còn động tình hơn cả hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn, cổ hắn…
Sắc mặt nàng ửng đỏ, trong mắt đầy sương mù.
Ngay sau đó.
Bắt đầu từ cửa chính, đến phòng khách, đến hành lang, đến phòng ngủ chính, đến giường…
Giày, áo sơ mi, áo có mũ, quần thường, quần jean, áo trong, quần trong, kẹp tóc, kính mắt…
Từng kiện từng kiện rơi trên con đường này.
Lộ ra vẻ loạn tùng phèo.
Điểm vui sướng + 1.
Điểm vui sướng + 1.
…
Kẹt kẹt… âm thanh va chạm của giường.
Ngay sau đó, là vài tiếng vang chấn động.
“Anh yêu, anh có cơ bụng với cơ liên sườn từ bao giờ vậy… a…”
“Vẫn rèn luyện không nghỉ, tự nhiên sẽ có.”
“Ừm… em… biết … anh lợi hại nhất…”
“Em thích thì tốt.”
“Em rất thích anh, rất … yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Nghe thấy Đường Tụng nói, Trình Nhạc Nhạc lệ rơi đầy mặt.
Nước mắt chảy xuôi từ khóe mắt, thấm ướt ga giường.
...
Thứ ba, ngày 18 tháng 10 năm 2022, trời mưa nhỏ.
Thời tiết cuối thu, một cơn mưa thu một đợt lạnh.
Sáng sớm.
Ba ba ba… gió cuốn giọt mưa vỗ vào cửa sổ thủy tinh.
Vừa nhanh vừa gấp.
Mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng vang như có như không.
Một lúc lâu sau, Đường Tụng giúp Trình Nhạc Nhạc lau người.
Sau đó lao vào tắm, sấy tóc.
Trình Nhạc Nhạc hơi mông lung và e ngại, mê luyến nhìn Đường Tụng ngồi ở mép giường.
Bàn tay để lên chiếc đùi rắn chắc của hắn: “Thật xin lỗi, em cũng hết cách rồi…”
“Nhạc Nhạc, em đã rất tuyệt.” Đường Tụng vuốt vuốt đầu nàng: “Em ngủ đi, anh đi làm bữa sáng cho em.”
Sức chịu đựng 62, nhanh nhẹn 60… tố chất thân thể của Trình Nhạc Nhạc rất tốt.
Cộng thêm thể chất cực giai, dáng người cực đẹp, lại rất phối hợp với hắn.
Đường Tụng hết sức hài lòng.
“Cảm ơn anh yêu.” Trình Nhạc Nhạc cọ mặt lên người hắn, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
…
Trước cửa sổ rộng rãi.
Nhìn những hạt mưa bụi bên ngoài cửa sổ, Đường Tụng bấm điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi là luật sư Lâm Cảnh đúng không?”
“Tôi là Lâm Cảnh, ai vậy?”
“Tôi là Đường Tụng.”
“Xin chờ một chút.” Bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếng đóng cửa: “Đường tiên sinh, chào ngài.”
“Chuyện của ngài, chủ nhiệm La đã sắp xếp xong xuôi. Thủ tục của cao ốc Nguyệt Thành đã hoàn thành. 60% cổ phần của công ty Móc Câu cũng đã giao dịch xong. Trải qua tư bản Tĩnh Ngộ thương lượng, tất cả cổ đông đều đồng ý lần chuyển nhượng cổ phần này, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Xin hỏi ngài muốn tiếp nhận cao ốc Nguyệt Thành trước, hay là cổ phần trước?”
Đường Tụng suy tư giây lát, thản nhiên nói: “Tiếp nhận cao ốc Nguyệt Thành trước đi, cổ phần thì chưa vội.”
Dù sao đây cũng là tòa nhà giá trị 700 triệu.
Đây là tài sản cố định có chất lượng tốt và không tồn tại nguy hiểm nào, hàng năm sẽ có thu nhập ổn định là 70 triệu NDT.
“Vâng Đường tiên sinh, khi nào ngài có rảnh?”
“2 giờ chiều hôm nay đi, anh trực tiếp đến cao ốc Nguyệt Thành đi, tầng 30, công ty văn hóa Đường Trình.”
“Vâng! Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cúp máy, Đường Tụng thay quần áo, chọn một bộ âu phục rồi xuất phát đến công ty.
Trong khoảng thời gian rời khỏi Yến Thành.
Dù mỗi ngày đều câu thông trên internet, thỉnh thoảng cũng họp từ xa.
Nhưng có nhiều thứ cần hắn trình diện và xử lý.
10 giờ sáng.
Đường Tụng dừng xe trong bãi đỗ của cao ốc Nguyệt Thành.
Thời gian này đã qua giờ cao điểm, thang máy rất nhanh.
Quét thẻ, đi thẳng lên tầng 30.
Cất bước đi vào trong, Thường Hiểu Thiến lập tức chú ý đến hắn.
Nàng vội vàng đứng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ông chủ… a không… Đường tổng, chào buổi sáng! Ngài đến rồi.”
Đường Tụng quan sát nàng một phen, kinh ngạc hỏi: “Hiểu Thiến, sao cô lại làm tiếp tân ở đây?”
Vị này chính là nhóm nhân viên ‘lâu nhất’ của phòng cà phê Thời Gian.
Lần đầu tiên gặp mặt, hình như nàng cũng kiêm chức tiếp tân của phòng cà phê.
Khi đó vị thợ pha chế có tướng mạo ngọt ngào, hào phóng và dáng người rất khá này đã để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
Trong lúc nhất thời, lại có cảm giác như thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Thường Hiểu Thiến đỏ mặt, xấu hổ nói: “Thật ra trước kia tôi học ngành quản lý hành chính. Nhưng bởi vì không tìm thấy công việc thích hợp, cho nên mới đổi nghề làm thợ pha chế. Sau khi huấn luyện xong, nghe nói công ty cần một tiếp tân, tôi liền xung phong nhận việc đến đây. Muốn học thêm một số thứ trong công ty, tiếp xúc với một sân khấu tốt hơn. Sau này tranh thủ chuyển cương vị vào nội bộ công ty, trở thành một nhân viên hành chính chân chính.”
Đường Tụng nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng hiểu tâm tư của nàng.
Bộ phận hành chính không yêu cầu kinh nghiệm, nhưng yêu cầu bằng cấp chính quy.
Trái lại thì vị trí nhân viên tiếp tân này, dù cũng thuộc về bộ phận hành chính, nhưng nếu có dung mạo xinh đẹp, dáng người đẹp, thì có thể không cần bằng cấp.
Thường Hiểu Thiến với tư cách là một trong ba nhân viên ‘lâu năm’ nhất của phòng cà phê, lại có quan hệ rất không tệ với Đường Tụng.
Nàng cũng là một trong hai nhân viên duy nhất có wechat riêng của Đường Tụng.
Với trình độ khôn khéo của Helen, chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này.
Thường Hiểu Thiến cũng là một người thông minh.
Biết tổng bộ sẽ có tương lai sáng hơn, có thể đi xa hơn là làm thợ pha chế ở phòng cà phê.
Nàng cũng biết lợi dụng cơ hội, biết làm thế nào để lựa chọn chính xác.
Nói không chừng tương lai cũng là một nhân viên ưu tú.
“Cố lên! Tôi xem trọng cô nha.” Đường Tụng vỗ vỗ bả vai của nàng, lấy đó làm cổ vũ.
Thường Hiểu Thiến kích động đến run lên, cố gắng đứng thẳng người.
Phấn chấn nói: “Đường tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ không để ngài thất vọng.”
Đường Tụng mỉm cười, quay người đi về phía văn phòng.