Thường Hiểu Thiến nhìn bóng dáng anh tuấn kia, hai mắt sáng như sao.
Vị ông chủ kiêm nam thần này, thật sự là càng ngày càng có khí chất.
Đến giờ nàng vẫn nhớ nỗi rung động trong lần đầu gặp mặt.
Cùng với dáng vẻ mặc áo sơ mi và nghênh đón nắng thu kia.
Cảnh tượng kia cực kỳ giống với mối tình đầu trong tiểu thuyết.
Phải biết, cho dù là một vị trí nhân viên tiếp tân của công ty.
Với đãi ngộ và tiền đồ của văn hóa Đường Trình, đây là một công việc cực kỳ tốt.
Nghe nói có rất nhiều rất nhiều người phỏng vấn vị trí này.
Khi nàng lấy hết dũng khí, nói với lãnh đạo của công ty là Helen rằng mình muốn làm tiếp tân ở tổng bộ, thì nàng đã dùng một chút tâm cơ và thủ đoạn nhỏ.
Nàng tiết lộ việc mình kết bạn wechat với ông chủ, là một trong những nhân viên đầu tiên của phòng cà phê, lại có quan hệ rất tốt với ông chủ.
Cũng bởi vì tầng quan hệ này, nên nàng mới có thể đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh, bắt được cơ hội hiếm có này.
Trực giác nói cho nàng biết, đây sẽ là một cơ hội thay đổi cuộc đời của nàng.
Nếu bỏ qua, chỉ sợ sẽ phải hối hận cả đời.
Từ sau khi nhậm chức đến nay, nàng bắt đầu học lại những kiến thức chuyên ngành của mình.
Cũng mua rất nhiều khóa học online trên mạng.
Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Tại một góc hẻo lánh không người chú ý, cho dù là một người từng làm thợ pha chế, cũng đang cố gắng vì tương lai của mình.
Chờ đợi giây phút phá kén thành bướm.
…
“Đường tổng!”
“Đường tổng!”
“Đường tổng!”
Trên đường, thỉnh thoảng lại có nhân viên nhận ra hắn.
Cũng có rất nhiều nhân viên mới không nhận ra hắn, vội vàng hỏi thăm người bên cạnh.
Sau khi biết vị này chính là ông chủ của công ty bọn họ.
Người hướng nội thì lập tức lên tinh thần, cúi đầu chăm chỉ làm việc.
Người hướng ngoại thì lập tức đứng lên, chào hỏi ‘Đường tổng’.
Trong một khu làm việc ở góc đông nam.
“Quản lý, đó chính là ông chủ của chúng ta, thật là đẹp trai nha.”
“Lúc trước có người nói là tôi không tin, bây giờ thì không thể không tin.”
“Có công ty đăng ký 100 triệu tiền vốn, lại còn trẻ tuổi và đẹp trai, sao mà giống nhân vật chính trong phim Hàn vậy?”
“San San…”
Trầm Ngọc Đình mím môi, lặng lẽ nhìn Đường Tụng.
Nàng cũng không phụ họa theo mọi người.
Chú ý đến Đường Tụng quét mắt qua nơi này.
Trầm Ngọc Đình xoay người, hơi cúi đầu xuống, nhìn vào màn hình máy tính rồi ngẩn người.
Nàng rất mong chờ, hi vọng hắn vẫn là Đường Hồ Lô trước kia.
Chỉ có như vậy mới làm cho nàng vững tin, hắn chỉ thuộc về một mình nàng.
Mà không phải tỏa sáng rực rỡ giống như bây giờ.
Sáng đến mức nàng không dám mở mắt ra.
…
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Tụng thả tài liệu Helen vừa mang đến xuống.
Ngồi thẳng người, cất cao giọng: “Mời vào.”
Rất nhanh, Tạ Vũ Đồng mặc một bộ OL đi vào, trong tay còn ôm một chồng tài liệu.
Hai người ngồi xuống ghế salon khu tiếp khách.
Tạ Vũ Đồng đưa một phần tài liệu qua, bắt đầu báo cáo.
Công ty đang ở giai đoạn mới thành lập, trên cơ bản là mỗi ngày đều có đủ loại họp to to nhỏ nhỏ.
Đoạn thời gian gần đây, ngoài trừ một số cuộc họp cực kỳ quan trọng ra, thì hắn đều họp từ xa.
Còn lại đều do Tạ Vũ Đồng chủ đạo.
Trong đó dính dáng đến rất nhiều chuyện vụn vặt, nhỏ như chọn mua vật dụng làm việc, văn phòng phẩm, lớn thì là quy hoạch chi nhánh…
Tạ Vũ Đồng hiển nhiên là đã chuẩn bị rất đầy đủ,.
Nói năng trật tự, đạo lý rõ ràng.
Khi nói đến mắt xích tiệm lẩu đang bàn bạc, hai mắt Đường Tụng lấp lóe khi nghe thấy cái tên ‘tiệm lẩu Thượng Hà’.
Sao cứ thấy quen quen nhỉ?
Có lẽ là từng nghe người khác nói đến?
Dù sao đây cũng là một chuỗi tiệm lẩu khá lớn, chắc hẳn là đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.
Hắn ném chuyện nhỏ này ra sau đầu.
Đường Tụng tiếp tục thảo luận với Tạ Vũ Đồng về việc sửa sang và dự toán của chi nhánh.
Một lúc sau, sau khi hai người bàn luận xong.
Đường Tụng nghiêm túc đánh giá Tạ Vũ Đồng ở đối diện, chú ý đến quầng thâm trên mặt của nàng.
Hắn giận nữ nói: “Vũ Đồng, hay là tôi cho chị nghỉ một tuần nhé, đi ra ngoài chơi, thư giãn một chút.”
Dựa vào tin tức từ chỗ Helen.
Trong khoảng thời gian hắn rời đi, Tạ Vũ Đồng làm việc rất khắc khổ, có thể xưng là mất ăn mất ngủ.
Cơ bản mỗi ngày đều đi sớm về trễ, có thể xưng là nhân viên điển hình.
Tạ Vũ Đồng đã quen với xưng hô này, gương mặt đoan trang không lộ vẻ gì.
“Không cần, cậu đã về rồi thì công việc của tôi cũng sẽ nhẹ nhõm hơn chút.” Có lẽ vì tách ra một đoạn thời gian, nên thái độ của nàng cũng không còn thân cận và tự nhiên như trước.
Đường Tụng đứng dậy, đặt mông ngồi xuống cạnh nàng.
Tạ Vũ Đồng bị hành động bất ngờ này làm cho giật nảy cả mình.
Biểu cảm đoan trang đã hơi bối rối, vội vàng dịch sang một bên.
Ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, Đường Tụng quan tâm hỏi: “Vũ Đồng, hình như chị gầy đi rồi. Nghỉ ngơi hợp lý có thể giúp người ta tập trung hơn khi làm việc. Hay là dành chút thời gian, chúng ta đi dạo phố nhé?”
Dù sao cũng là phó tổng giám đốc duy nhất của công ty, còn là nhân viên đầu tiên do mình mời chào.
Đường Tụng vẫn rất quan tâm đến sức khỏe thể xác lẫn tinh thần của nàng.
Tạ Vũ Đồng chớp mắt, nhìn phú ông trăm triệu trẻ tuổi anh tuấn trước mặt.
Trái tim không khỏi đập loạn nhịp.
“Đường Tụng 23 tuổi, mình 31 tuổi.”
“Đường Tụng còn rất trẻ, sau này sẽ tiếp xúc được với các cô gái ưu tú.”
Nàng thầm nói với mình, giống như đang tự nhắc nhở bản thân cái gì đó.
Một lúc sau, nang thở dài, nói: “Đường tổng, hay là như vậy đi. Gần đây tâm trạng của cháu gái tôi rất kém, tôi dẫn cháu gái đi chơi. Nếu cậu có thời gian, cũng có thể đến.”
Đường Tụng nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn đáp ứng: “Được, vậy cứ quyết định như thế đi, khi nào chị có thời gian thì nói với tôi.”
Tạ Vũ Đồng cúi đầu, tựa như không dám nhìn vào mắt hắn.
Một lúc sau, cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, nàng vội vàng đứng lên, cố nói với vẻ bình tĩnh: “Đường tổng, vậy tôi về làm việc, tạm biệt.”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng thướt tha thon thả của nàng, Đường Tụng yên lặng trầm tư.