Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa lại vang lên.
Đường Tụng ngẩng thẳng người: “Mời vào.”
Cửa đẩy ra, Thường Hiểu Thiến tiến vào phòng.
Nàng mang theo nụ cười sợ hãi, trong tay còn bưng một ly cà phê.
“Ông chủ, khu nghỉ ngơi có máy cà phê, tôi pha cho ngài một ly mà ngày thích nhất, ngài nếm thử đi.”
“Vật vả rồi.” Đường Tụng cười nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trò chuyện với Tạ Vũ Đồng hơn một tiếng, đúng là hơi khát nước.
Vị tiếp tân này có ánh mắt rất độc đáo nha.
“Là khẩu vị ngài thích nhất, khi đó ngài còn khen tôi nữa.” Thường Hiểu Thiến hơi nghiêng người về phía trước.
Nghe nàng nói vậy, suy nghĩ của Đường Tụng bắt đầu phiêu tán.
Hình như lúc tiếp nhận phòng cà phê, nếm thử các loại cà phê thì đã từng khen nàng một câu.
Không ngờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Chỉ chớp mắt, hắn đã đi đến hiện tại, từ một ông chủ của một phòng cà phê nhỏ, biến thành tổng giám đốc của một công ty chân chính.
Để ly cà phê xuống, Đường Tụng cười nói: “Cảm ơn, cô là nhân viên ‘lâu năm’, cố gắng học thêm một số thứ đi. Chỉ cần có cô năng lực, công ty sẽ không để cô thất vọng, tôi cũng sẽ không để cô thất vọng.”
Nghe Đường Tụng nói vậy, Thường Hiểu Thiến kích động đến mặt mũi đỏ bừng, biết đã đạt được mục đích.
Từ nhỏ đến lớn, người có sức ảnh hưởng lớn nhất mà nàng quen chính là Đường Tụng.
Với tư cách là chủ của một công ty có vốn đăng ký 100 triệu, chỉ cần được Đường Tụng thưởng thức, cho dù chỉ là rất nhỏ, thì cũng đủ để cải biến cuộc đời của nàng.
Đây chính là quý nhân, một người có thể chỉ có một cơ hội như vậy trong một đời.
“Vâng, vậy ngài làm việc, có cần gì thì nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.” Nói xong, mang theo sức mặt ửng đỏ rời đi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thường Hiểu Thiến quay người, nắm chặt nắm đấm rồi quơ quơ.
Khi biết Tạ tổng đi vào, cứ cách 20 phút là nàng lại làm một ly cà phê, rồi đi xem động tĩnh trong văn phòng tổng giám đốc.
Chờ đến khi nhiệt độ không thích hợp, nàng sẽ đưa cà phê cho những đồng nghiệp khác.
Chờ nên sau khi Tả tổng đi ra ngoài.
Đường Tụng vừa mới bàn chuyện xong, sẽ thấy hơi mệt và khát nước.
Nhất định sẽ uống cà phê mà nàng chuẩn bị, nhiệt độ lại thích hợp, còn là loại cà phê Đường Tụng thích nhất.
Hơn nữa, những đồng nghiệp nhận cà phê của nàng, cũng sẽ ôm thiện ý với nàng.
Nàng có thể không thông minh như những lãnh đạo kia, không có nhiều tri thức như bọn họ.
Nhưng ra ngoài làm việc nhiều năm, để cho nàng biết làm thế nào để nịnh nọt người khác.
…
Trầm Ngọc Đình cũng đang uống cà phê, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Lúc trước muốn đi qua tìm Đường Tụng, không ngờ Tạ tổng lại nhanh hơn một bước.
Chờ mãi thì Tạ tổng mới rời đi.
Khi nàng đang định đứng dậy đi qua, thì Thường Hiểu Thiến lại đi vào.
Một cái là nữ lãnh đạo thành thục xinh đẹp, một cái là nhân viên tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp.
Quả nhiên như nàng dự đoán.
Đường Hồ Lô như vậy, có không biết bao nhiêu cô gái muốn liếm một ngụm.
Nàng thích đọc sách, thích nhất là tâm lý học, cũng góp nhặt được không ít cảm ngộ.
Tựa như Freud từng nói: “Không có cái gọi là trò đùa, tất cả trò đùa đều có thành phần nghiêm túc.”
Hồi tưởng lại câu nói của Đường Tụng lúc ở bờ biển: “Không sao, thật ra tôi là Hải Vương, có thể giúp em bơi đến.”
Dựa theo tình hình ngày hôm nay.
‘Thành phần nghiêm túc’ trong câu đùa này, có lẽ là ‘Hải Vương’ nha.
Tuổi còn trẻ mà đã là phú ông trăm triệu, tướng mạo và khí chất cấp bậc nam thần, lại rất nhiều tài nghệ.
Người như vậy xác thực là rất hư ảo.
Có lẽ chúng ta vốn đã không phải cá trong một vùng biển, có lẽ mình không nên vào công ty.
Trong lúc nhất thời, nàng bắt đầu lo được lo mất.
Ông ông… điện thoại trên bàn rung lên.
Trầm Ngọc Đình mở khóa màn hình.
Đường Hồ Lô: “Quản lý Trầm, đến văn phòng tổng giám đốc ngay.”
Trầm Ngọc Đình âm thầm giật mình.
“Hít thở hít thở.”
Hít thở sâu vài lần, trên mặt bảo trì nụ cười lễ phép, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Trầm Ngọc Đình ám chỉ tâm lý xong, nhẹ nhàng gõ cửa.
Nắm chặt chốt cửa, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Hai mặt cửa sổ sát đất làm văn phòng hết sức sáng tỏ.
Sàn nhà màu gỗ dung hợp với ánh sáng.
Phối hợp với nội thất cao cấp trong phòng, có vẻ rất khí thế và hào phóng.
Đường Tụng cầm ly cà phê đứng trước cửa sổ, phía sau là nhà cao tầng, nắng ấm treo cao.
Thấy cảnh này, bờ môi của Trầm Ngọc Đình hơi run lên, đôi mắt xuất hiện sóng gợn.
“Ngồi đi.” Đường Tụng chỉ chỉ vào ghế salon, biểu cảm trầm tĩnh, giọng điệu bình bình.
Trầm Ngọc Đình nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của hắn, lại nghĩ đến phản ứng trì độn của hắn trên wechat trong những ngày gần đây, nội tâm nàng thấy hơi chua xót.
Nàng mím chặt bờ môi: “Không cần, Đường tổng, ngài có chuyện gì không? Tôi vừa nhập chức, còn rất nhiều thứ phải làm quen, tương đối bận rộn.”
Đường Tụng đặt ly cà phê lên bàn làm việc, tiến lại gần, đánh giá Trầm Ngọc Đình ở trước mặt.
Mặc dù không phải quần áo hàng hiệu, nhưng nàng phối hợp rất tốt, nhìn rất có cảm giác của một phụ nữ văn phòng thành đạt.
Thấy ánh mắt hừng hực của hắn, đôi chân đẹp sau lớp tất chân của Trầm Ngọc Đình hơi lùi lại sau.
Đường Tụng kéo tay nàng, nói: “Ngồi xuống tâm sự đi.”
“Không được.” Trầm Ngọc Đình có chút quật cường.
Điểm vui sướng + 1.
Đường Tụng thấy lời nhắc nhở này, nhịn không được mà mỉm cười.
Xem như phát hiện ra tác dụng chân chính của ‘hạt châu vui sướng’.
Tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, nhưng mà hắn bật hack nha.