Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 286 - Chương 286: Thần Tượng

Chương 286: Thần tượng Chương 286: Thần tượng

Không để ý đến nàng từ chối, trực tiếp kéo nàng ngồi xuống ghế.

“Mấy ngày không gặp, hình như em lại sợ người lạ à?” Đường Tụng ôm lấy eo nàng, lại nháy mắt với nàng mấy cái: “Hai ngày gần đây hơi bận, không quan tâm đến wechat, em không giận tôi chứ?”

Trầm Ngọc Đình cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên chút giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Không có, tôi vừa mới nhập chức, quả thực tương đối bận.”

Đường Tụng nắm ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Công ty còn chưa chính thức bắt đầu kinh doanh chuỗi mắt xích, vẫn chưa đến lúc bận, em cần chú ý nghỉ ngơi.”

Điểm vui sướng + 1.

“Tôi biết rồi.” Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, giọng nói của Trầm Ngọc Đình cũng hơi mềm xuống.

Một lúc sau, nàng thở sâu, giữ vững tinh thần: “Đường tổng, việc của phòng marketing, Tạ tổng nói cần ngài xác định.”

Đường Tụng nhìn vào mắt nàng, biết là nàng đã đoán được gì đó.

Hắn trâm tư giây lát, nói: “Phòng marketing chủ yếu phụ trách nhãn hiệu của ‘phòng cà phê Thời Gian’, đóng gói hình tượng, quản lý nhãn hiệu, PR và quan hệ xã hội. Nhiệm vụ bây giờ là phối hợp với phòng kế hoạch, phòng quảng cáo để phân tích, tính toán, định vị và truyền bá…”

“Tôi hi vọng công ty mở rộng quy mô, đồng thời hình thành giá trị nhãn hiệu của mình….”

“Liên quan đến nội dung cụ thể, chắc em phải hiểu hơn tôi. Tôi hy vọng một tháng sau, phòng các em có thể làm ra một phương án hoàn chỉnh. Phòng cà phê của chúng ta là một tiệm cà phê tổng hợp, định vị của nó là…”

Trầm Ngọc Đình nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại ghi chép những nội dung cần ghi nhớ.

Công việc này rất phù hợp với kỳ vọng của nàng, nàng thật sự rất thích hoàn cảnh và công việc ở nơi này.

Mặc dù biết mình được Đường Tụng chiếu cố đặc biệt nên mới có đãi ngộ tốt như vậy, nhưng nàng vẫn đang cố gắng đề cao giá trị của bản thân, dốc hết sức để xứng với phần tiền lương này.

Một lúc sau, Đường Tụng nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, đến giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong tôi và em đi mua ít quần áo.”

Trầm Ngọc Đình vội vàng từ chối, nói: “Không cần, tôi đã cầm rất nhiều thứ rồi, tôi có tiền mua quần áo.”

Đường Tụng trực tiếp kéo nàng lên, cười nói: “Hai chúng ta coi như là hiểu nhau, lúc trước em làm thêm cũng không kiếm được bao nhiêu. Cộng thêm vừa vào làm, phải đầu tháng sau mới có lương. Nếu như tôi đoán không sai, chắc là rất lâu rồi em chưa mua quần áo mới đúng không? Tôi thấy em mặc chiếc áo sơ mi này rất nhiều lần khi ở Ô Sơn.”

“Tìm được công việc chính thức, sau này sẽ càng ngày càng tốt.” Trầm Ngọc Đình nắm chặt hai tay, hít thở thật sâu.

“Đừng từ chối ý tốt của tôi, đặc cách cho em gọi tôi là Đường Hồ Lô.” Đường Tụng vỗ nhẹ lên bờ mông của nàng: “Đây là đặc quyền chỉ em mới có.”

Trầm Ngọc Đình ‘A’ một tiếng, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng, ánh mắt bối rối.

Nhưng nghe Đường Tụng nói vậy, không biết vì sao mà nàng lại hết sức vui vẻ.

“Chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta xuất phát, tôi chờ em ở cửa thang.” Nói xong, Đường Tụng kéo cửa đi ra ngoài.

Trầm Ngọc Đình vỗ vỗ trái tim đang đập như muốn nhảy ra ngoài.

Do dự không đến một giây, liền đi theo ra ngoài.

Ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley quen thuộc, Trầm Ngọc Đình lại hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại uốn éo người.

Đường Tụng nhìn nàng, thấy nàng hơi khẩn trương, cười hỏi: “Nhắc đến mới nhớ, lần đầu tiên gặp mặt thì em cũng mặc giống như bây giờ. Hình như em rất thích loại áo sơ mi và váy zip này.”

Trầm Ngọc Đình lập tức nhớ đến cảnh tượng khi đó.

Nàng rốt cuộc cũng nở nụ cười, gật đầu nói: “Đúng là rất thích, đây là cách ăn mặc thường thấy nhất của thần tượng, tôi vẫn luôn cố gắng và học tập theo cô ấy.”

Đường Tụng tò mò hỏi: “Em cũng theo đuổi ngôi sao, thần tượng à?”

Trầm Ngọc Đình tự hào nói: “Thần tượng của tôi không phải minh tinh bình thường, cô ấy là xí nghiệp gia, là nữ cường nhân chân chính. Không chỉ mình tôi, mà còn có rất nhiều người đều là fan của cô ấy.”

“Hoặc có thể nói, bất kỳ cô gái này có lòng sự nghiệp thì đều rất thích cô ấy. Cô ấy có rất ít ảnh ở trên internet, nhưng bởi vì quá đẹp, cho nên cô ấy luôn bị rất nhiều người mô phỏng. Thậm chí tạo thành một loại phong cách rất hot ở trên mạng, gọi là phong cách chủ tịch Kim.”

Đường Tụng giật mình, nhìn vào Trầm Ngọc Đình hỏi: “Nữ cường nhân mà em nói là…”

“Đương nhiên là Kim Mỹ Nga độc nhất vô nhị rồi.” Sắc mặt nàng đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Thật ra… có người nói tôi rất giống cô ấy. Bởi vì nguyên nhân này, nên từ năm 4 đại học, có rất nhiều người theo đuổi tôi.”

“Tôi cũng tự hiểu lấy mình. Có lẽ tướng mạo hơi tương tự một chút, cộng thêm tôi cố ý mô phỏng theo khí chất và cách ăn mặc của cô ấy, cho nên nhìn trông hơi giống. Nhưng tôi không thể so với cô ấy được, kém rất nhiều rất nhiều. Cô ấy chính là mục tiêu phấn đấu của tôi.”

Đường Tụng nhướng mày, bình phục nội tâm gợn sóng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất vui, hỏi: “Nếu cô ấy đích thân mời em làm thư ký, em có rời khỏi văn hóa Đường Trình để đi ăn máng khác không?”

Trầm Ngọc Đình lắc lắc đầu, buồn cười nói: “Cô ấy sẽ không chú ý đến một nhân vật nhỏ như tôi. Thật ra trên internet cũng đã có rất nhiều tranh luận về vấn đề này, thậm chí còn vì thế mà ra đời một series video ngắn hot.”

“Là video gì?”

“Hôm qua đi phỏng vấn, tôi đồng thời nhân được hai phần offer. Một cái là thư ký riêng của Kim Mỹ Nga, một cái là trợ lý riêng của Tô Ngư. Tôi phân vân xoắn xuýt cả một đêm mà vẫn không biết lựa cái nào. Ngay lúc tôi muốn làm ra lựa chọn, thì đồng hồ báo thức vang lên.”

Đường Tụng chép miệng một cái, tố chất của dân mạng bây giờ quá kém, chuyên chọn người của hắn để xuống tay.

Bình Luận (0)
Comment