Tầng bốn trung tâm Thiên Hải, tiệm cơm Cố Lý Cư.
“Đậu hũ ma bà…” Bạch Hiểu Manh khép menu lại, đã cảm giác nước miếng chảy xuống.
“Gọi nhiều vậy, cháu ăn hết không?”
“Yên tâm, đồ ăn ở đây rất ít.” Bạch Hiểu Manh nháy mắt, cầm ly nước lên, cười nói: “Dì, bây giờ dì là đại gia rồi, phó tổng giám đốc lương năm bạc triệu. Sau này cháu gái của dì phải dựa vào dì rồi. Nào, cháu mời dì một ly! Chúc sự nghiệp của ngài càng ngày càng tăng tiến.”
Tạ Vũ Đồng cầm ly nước cụng với nàng, lại tức giận nói: “Nói cứ như là trước kia dì không nuôi cháu vậy.”
Bạch Hiểu Manh nắm tay nàng, tội nghiệp nói: “Mấy ngày nữa cháu sẽ nghỉ việc, đến khi đó phải nhờ dì thật rồi, tiền mua quần áo và đồ trang điểm, đều phải dựa vào dì rồi.”
“Thôi đi.” Tạ Vũ Đồng vỗ đầu nàng một cái, nàng cũng thấy cạn lời với đứa cháu gái này.
“Được rồi được rồi, cháu chỉ đùa chút thôi, cháu thấy gần đây dì hơi buồn bực, nên muốn sinh động bầu không khí thôi.” Bạch Hiểu Manh hoạt bát nghẹo đầu, mái tóc ngắn sóng vai đảo qua xương quai xinh, nụ cười xinh đẹp treo trên mặt.
Tạ Vũ Đồng cúi đầu xuống.
Nàng xem như là nhìn Hiểu Manh lớn lên, nàng và cháu gái có quan hệ rất tốt, ngoại trừ tình thân ra, còn giống như là chị em, là bạn thân.
Đây cũng là vì sao Hiểu Manh không thích đi xem mắt, nhưng vẫn nghe lời nàng đi hai lần.
Do dự một chút, Tạ Vũ Đồng nói: “Cháu thật sự muốn nghỉ việc?”
Bạch Hiểu Manh gật đầu: “Đúng, công ty rất bấp bênh, nghe nói còn đổi chủ rồi, mấy hôm nay cháu đang chuẩn bị sơ yếu lý lịch rồi. Với lại… vị phó tổng Trần kia, chính là người cháu từng nói với dì, sáng nay đã ám chỉ cháu. Bảo cháu hẹn hò với anh ta, bằng không cháu sẽ nằm trong danh sách cắt giảm biên chế.”
Rầm!
Tạ Vũ Đồng vỗ bàn một cái, nàng cũng rất hiểu loại quy tắc ngầm trong chỗ làm này.
Bản thân nàng cũng từng bị quấy rối khi làm việc ở Ma Đô, đó cũng là một nguyên nhân khiến nàng nghỉ việc và đi lập nghiệp.
Nàng cắn răng nói: “Hiểu Manh, cháu đến công ty dì đi! Cháu ở chỗ khác, dì không yên tâm. Hơn nữa, tiền đồ của Đường Trình rất tốt, nếu cháu đến, có dì ở đây, tương lai phát triển sẽ thuận lợi hơn.”
Cháu gái này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, khó tránh khỏi bị người nhớ thương.
Nếu như đã quyết định giới thiệu Đường Tụng cho Hiểu Manh, vậy thì dứt khoát đi.
Để hai người tiếp xúc, chẳng may cọ sát ra tia lửa thì sao?
Sau khi quyết định xong, lại nghĩ đến một màn mập mờ trong thang máy, không biết vì sao mà nàng lại thấy rất khó chịu.
Có chút không thở nổi.
Lúc trước, nội tâm của nàng vẫn luôn ôm chút chờ mong và tư tâm, đến giờ vẫn chưa nói với HIểu Manh.
Nhưng sau đó nàng phát hiện một số bí mật, nên đã triệt để thu hồi những suy nghĩ này.
Thân là phó tổng, lại được Đường Tụng tin tưởng, nên nàng có thể tiếp xúc với rất nhiều tài liệu và số liệu của công ty.
Khi nàng đọc tài liệu của phòng cà phê, nàng đã phát hiện một bí mật lớn.
Phòng luật sư Đường Kim.
Viện nghiên cứu thiết kế Đường Tống ở Ma Đô.
Công ty trang trí nội thất Thiên Thịnh ở Yến Thành.
Công ty Đức Tụ Nhân.
Tất cả những công ty này, đều là công ty con do tập đoàn Đường Tống khống chế cổ phần.
Sau đó nàng lại tìm chị Vương, người đã giới thiệu cho nàng và Đường Tụng để nghe ngóng, đã loại bỏ khả năng phụ huynh của Đường Tụng làm việc tại tập đoàn Đường Tống.
Như vậy chỉ có thể là quan hệ cá nhân của Đường Tụng.
Đường Tụng và Đường Tống, hai cái tên này có tính liên kết và cấu kết.
Lại thêm tài chính đăng ký là 100 triệu.
Để cho nàng tràn đầy ảo tưởng khó tin.
Mặc kệ Đường Tụng có thân phận gì ở trong này.
Nhưng có thể chắc chắn là, hắn không hề đơn giản như đã biểu hiện.
Nếu Đường Tụng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, thanh niên tuổi trẻ tài cao dựa vào cổ phiếu để lập nghiệp.
Thì nàng sẽ cùng phát triển với hắn, sẽ phấn đấu với hắn, sẽ thử qua lại với hắn.
Dù sao tương lai của hắn còn chưa xác định, ví dụ như lập nghiệp thất bại, đầu tư thua lỗ…
Rất nhiều nhân tố sẽ dẫn đến việc hắn thất bại.
Nhưng từ tình hình trước mắt để suy đoán, hắn và tập đoàn bá chủ như mặt trời ban trưa này có rất nhiều quan hệ.
Vậy hắn chính là hào môn quý tộc, là nhân vật đứng trên đỉnh tháp của xã hội này.
Tài nguyên, quan hệ và quyền lợi của hắn, là thứ người thường không thể tưởng tượng được.
Có thể nghĩ, Đường Tụng chân chính là rực rỡ và sáng chói đến mức nào.
Nhưng hắn chỉ mới 23 tuổi, mà nàng đã 31.
Mười năm sau, hắn vẫn hào hoa phong nhã.
Mà mười năm sau, nàng…
Hiểu Manh bằng tuổi Đường Tụng, tướng mạo và dáng người rất giống nàng lúc còn trẻ.
Từ thái độ của Đường Tụng đối với nàng, có thể khẳng định hắn sẽ rất thích Hiểu Manh.
Chỉ cần Hiểu Manh có thể ở bên cạnh hắn, mặc kệ là thân phận gì, thì HIểu Manh sẽ thành công vượt giai tầng.
Gia đình của nàng, con cháu của nàng, đều sẽ được lợi từ đó.
Nhìn cô cháu gái tương tự với mình lúc trẻ, Tạ Vũ Đồng kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Nghe dì thêm một lần nữa đi, dì sẽ không hại cháu.”
Bạch Hiểu Manh suy tư phút chốc, nói: “Không cần đâu dì. Dì cũng mới vào làm, phía trên con có tổng giám đốc. Nếu bây giờ kéo người thân vào công ty thì không hay lắm.”
“Tổng giám đốc sẽ không để ý, cậu ta rất tin tưởng dì. Hơn nữa cậu ta trẻ tuổi đẹp trai, tài năng xuất chúng. Tất cả những người cháu từng gặp, đều không bằng đầu ngón tay của cậu ấy.”
Bạch Hiểu Manh cúi đầu, trong mắt toát ra từng tia u buồn, nàng cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Biết rõ Đường Tụng đã có bạn gái, vì sao vẫn không nhịn được mà nhớ hắn chứ?
Đại khái chính là vì hối hận đi!
Người con trai đã từng thức đêm tăng ca với mình.
Người con trai đã từng chỉ nhìn vào một mình mình.
Người con trai đã từng có hảo cảm.
Người con trai đã từng vụng trộm tỏ tình.
Đột nhiên trở nên hết sức ưu tú, đột nhiên biến thành dáng vẻ mà mình thích.
Nhưng lúc này, lại trở thành bạn trai của người khác.
Nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, hối hận như giòi trong xương, khó có thể xua tan.
“Được rồi được rồi, dì không nói nữa.” Tạ Vũ Đồng thở dài, nàng cũng nhận ra tâm trạng của Hiểu Manh không tốt: “Dì đi vệ sinh, đồ ăn lên thì cháu cứ ăn trước.”
“Được rồi.”
Sau khi Tạ Vũ Đồng rời đi.
Bạch Hiểu Manh ghé vào bàn cơm, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt dần dần tản ra chút hơi nước nhàn nhạt.
Khóe miệng xụ xuống, mặt đầy ủy khuất.
Giống như một con mèo nhỏ đánh mất cá khô.
Một lát sau, thần sắc nàng cứng lại, đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn.
“Đường Tụng?!”
Nàng ngồi dậy, nhìn về phía bóng người đang đi ra từ một cửa hàng khác.
Bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bởi vì cách quá xa, nên nàng không nhìn rõ mặt lắm.
Nhưng chỉ dựa vào bóng dáng này, cũng làm cho nội tâm của nàng run rẩy.
Đột nhiên, một cô gái mặc váy xuất hiện bên cạnh hắn.
Nàng nhìn thấy hai người họ đang nắm tay.
Theo cô gái quay đầu nhìn Đường Tụng, Bạch Hiểu Manh đã nhìn thấy mặt.
Không phải cô gái trên nhà hàng Tinh Không kia!
Cô gái này cao hơn, ngũ quan nhu hòa hơn.
Chẳng lẽ chia tay rồi?
Nàng cứ ngây ngốc nhìn hai người họ đi thang cuốn xuống dưới.
Rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.