Nhìn thấy nội dung của nhiệm vụ, Đường Tụng có hơi sững sờ.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Áo gấm về quê.
Đây đại khái là suy nghĩ mà tất cả mọi người đều không tránh khỏ.
Lắc lắc đầu, xua tan cảm xúc phức tạp trong lòng.
Đường Tụng mở miệng nói: “Luật sư Lâm, anh báo cho ban giám đốc của truyền thông Móc Câu, 10 giờ sáng mai sẽ tổ chức họp, tôi sẽ đích thân trình diện.”
“Tôi cần hiểu rõ về tình hình tài chính, kinh doanh và tin tức của nhân viên để chuẩn bị. Đồng thời, tôi cần đội ngũ luật sư chuyên nghiệp và hoàn chỉnh để kiểm tra tài vụ.”
“Anh liên hệ với một nhóm người đến hỗ trợ, phí tổn tôi chịu, cố gắng gọi nhiều người một chút, hiệu suất sẽ nhanh hơn.”
Dù sao cũng dính đến điểm khiếp sợ, Đường Tụng hi vọng có thể phô trương thanh thế một chút.
Lâm Cảnh vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Tiếp tục trò chuyện một chút chi tiết, Đường Tụng tiễn hai vị luật sư đi.
Ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu ghi chép và chỉnh lý nội dung công việc gần đây.
Mở chi nhánh cần mình xác nhận.
Thu mua tiệm lẩu Thượng Hà cần ghi vào lịch trình.
Trực tiếp dùng ‘500 triệu đầu tư’ có thể tiết kiệm một khoản tiền thuê kha khá.
Cần gặp mặt tổng giám đốc công ty Thiên Thịnh một lần, cố gắng ép giá sửa chữa xuống thấp nhất.
Đại hội đầu tư sẽ tổ chức vào cuối tuần, nhất định phải tham gia, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ‘nhà đầu tư’ này.
…
Sau khi sửa soạn xong tất cả, lúc ngẩng đầu lên.
Thời gian đã gần 6 giờ chiều.
Ngoài cửa sổ đã là một mảnh tối tăm mờ mịt.
Bởi vì một cơn mưa thu, không khí tràn đầy sương mù nhàn nhạt, bầu trời là một màu đen kịt.
Ánh đèn thành thị lúc này lại có chút mê ly.
Ngựa xe như nước ở trên đường, tạo thành những luồng sáng mờ ảo.
Đường Tụng cầm ly cà phê do Thường Hiểu Thiến mang đến lên.
Đứng trước cửa sổ, uống từng ngụm nhỏ, yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Một lúc sau, hắn mặc áo khoác vào, rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Ngồi thang máy đi xuống bãi đỗ xe, lái xe trở về Thịnh Nguyên Danh Dinh.
Cũng nên đi gặp Lỵ Lỵ rồi.
Không nói trước với nàng, chính là vì tạo bất ngờ cho nàng.
Thật ra hắn cũng không phải nỗ lực để theo đuổi con chim hoàng yến này, hầu như là không có quá trình theo đuổi luôn, cũng chưa bao giờ chủ động nói lời tâm tình với nàng.
Thỉnh thoảng chơi bóng thì thuận miệng nói câu tán dương, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, chảy rất nhiều mồ hôi.
Cũng chưa từng chủ động yêu cầu hắn cam kết cái gì, có thể xưng là tình nhân hoàn mỹ.
Nghĩ đến dáng vẻ vui sướng bất ngờ khi nàng nhìn thấy mình.
Đường Tụng nhịn không được mà nhếch miệng cười, đạp ga mạnh hơn.
Chiếc xe từ từ nhập vào trong dòng xe cộ.
Ép qua mặt đất ẩm ướt, tóe lên từng tia từng tia hơi nước.
…
Dừng xe, Đường Tụng đi thẳng đến biệt thự.
Kéo cửa chống trộm nặng nề, đổi dép.
Thản nhiên đi về phía phòng ngủ chính trên tầng 2.
Dù sao nơi này cũng là nhà mình.
Cất bước đi vào phòng ngủ, thế mà lại không nhìn thấy Lỵ Lỵ.
Lại gõ gõ cửa phòng ngủ phụ, vẫn không có ai trả lời.
Nhìn thời gian, 6:10 chiều.
Giờ này, chắc Lỵ Lỵ và Lý Mộc Tuyết đã đi ăn cơm rồi.
Đường Tụng lắc đầu, đặt thức ăn ngoài, rồi cất bước đi lên thư phòng trên tầng 3.
Hôm nay còn chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Dép lê chất lượng tốt, cộng thêm thói quen và tư thế đi đứng tốt, khiến cho bước chân của hắn nhẹ nhàng, âm thanh rất nhỏ.
Theo hắn đi lên tầng 3, lại nghe thấy âm thanh dị dạng truyền ra từ thư phòng.
Cửa phòng không đóng kín, còn giữ lại một khe hở.
Anh thanh này có chút quen tai, chắc là Lý Mộc Tuyết.
Trong biệt thự yên tĩnh, âm thanh lộ ra vô cùng rõ ràng.
Đường Tụng nhướng mày, giống như ý thức được gì đó.
Hắn đứng tại cổng, nhẹ nhàng đẩy khe cửa ra một chút, nhìn vào bên trong.
Trên bàn làm việc trong thư phòng, một đôi đùi đẹp thẳng tắp đang đặt lên trên đó.
Lý Mộc Tuyết tựa vào trên ghế da.
Nàng đang điên cuồng kết ấn, thi triển ma pháp.
Đôi mắt híp lại của nàng nhìn vào một khung ảnh trên bàn làm việc, sắc mặt đỏ ửng đến dị thường.
Hắn biết khung ảnh kia, là Lý Nhã Lỵ chụp ảnh hắn ở nhà hàng.
Khi đó hắn mặc thời trang tăng mị lực.
Có sao nói vậy, đúng là rất đẹp trai.
Từ góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy góc bên của quá trình làm phép.
Nàng mặc một chiếc áo đầm màu đen có đai đeo.
Để tiện cho tri triển ma pháp.
Đai đeo trên bả vai trượt xuống, váy cuốn lên, tình cảnh vô cùng nóng bỏng.
Mắt hắn rất tinh, có thể nhìn thấy trên mặt bàn còn có một bộ quần áo của hắn.
Xác nhận phỏng đoán của mình, khóe miệng Đường Tụng co giật vài cái.
Tiểu Tuyết này… đói khát như vậy sao?
Mấu chốt là còn coi hắn thành tài liệu làm phép?
Nhưng dáng người của nàng đúng là rất đẹp, dù sao cũng là người mẫu nha.
Chắc phải cao hơn 1m7, hai chân thẳng tắp cân xứng, cánh tay thon gọn tinh tế, trước lồi sau vểnh.
Cộng thêm tướng mạo giống như gái Hàn, cộng thêm tình cảnh trước mắt.
Có chút giống với nhân vật trong anime đặc thù của Hàn.
Đường Tụng không phải người có sở thích đặc thù gì cả.
Thưởng thức một lúc, đang định quay người rời đi.
Liền nghe thấy âm thanh cao vút và ầm ĩ: “Đường Tụng! Đường Tụng! Đường Tụng!”
Không ngờ lại dùng tên của mình để làm chú ngữ?
Tiểu Tuyết này đúng là quá đáng rồi.
Ngay lúc hắn tưởng quá trình làm phép đã kết thúc.
Trong thư phòng lại vang lên tiếng ngâm tụng ma pháp.
Đường Tụng lắc đầu, quay người đi xuống dưới.
Tìm một quyển sách, rồi yên tĩnh học tập trên ghế sô pha trong phòng khách.
…
Lý Mộc Tuyết lau mồ hôi trên người.
Ngồi dậy từ trên chiếc ghế mềm mại, sửa sang lại đai đeo váy của mình.
Mang theo sắc mặt thỏa mãn, còn có chút cảm giác sợ hãi và có tật giật mình.
Hai ngày gần đây, từ khi Lỵ Lỵ nhận nhiệm vụ của Đường Tụng, hai người họ bắt đầu học tập và luyện tập.
Xem không ít tài liệu học tập, quá trình luyện tập cũng tương đối thuận lợi.
Nhưng trong quá trình này, khó tránh khỏi sinh ra vài ý nghĩ lung tung.
Xế chiều hôm nay, Lỵ Lỵ ra ngoài spa, nàng ở nhà dọn vệ sinh, đây cũng là cái cớ để nàng ở lại nơi này.
Khi thu dọn thư phòng, thì nhìn thấy ảnh của Đường Tụng trên mặt bàn, cảm xúc tích lũy lập tức trào ra, không thể ngăn cản.
Chạy xuống dưới lấy một bộ quần áo Đường Tụng từng mặc, ngồi ở chỗ Đường Tụng thường xuyên ngồi…
Thế là… ánh mắt nhìn vào khung ảnh.
Thế là, cái mũi ngửi lấy mùi hương của hắn.
Thế là, hai tay kết ấn, thi triển thủ thể ma pháp phức tạp.
Thế là, lương thiện đã bị áp chế, tà ác sinh sôi từ đáy lòng.
Thế là, nàng ngâm tụng chú ngữ mang tên hắn.
Thế là, gió biển đập vào mặt, hơi thở mê ly.
…
Sau khi làm phép ba lần, tâm trạng của nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn chỗ ngồi ướt đẫm vì mồ hôi, lại cảm thấy hơi thỏa mãn như đã chiếm hữu được nam thần.
Nàng nhảy nhót vui vẻ đi xuống dưới, Lỵ Lỵ sắp về rồi, nên chuẩn bị cơm tối.
Đi xuống tầng một, nàng nhịn không được mà bắt đầu ngâm nga một bài hát.
Ngay sau đó, đôi mặt nàng chợt trợn tròn, hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút.
“Đường Tụng!” Nàng nhịn không được mà nỉ non một câu.
“Chào buổi tối.” Đường Tụng thản nhiên gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua thân thể của nàng.
Trong lòng đã có hình ảnh minh xác.
Lý Mộc Tuyết chú ý đến quyển sách trên tai hắn, âm thầm giật mình một cái.
Hình như nàng đã ý thức được gì đó.
Đầu óc ong lên một tiếng.
Hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trên tấm thảm lông cừu thủ công.