Đường Tụng tựa trên ghế sô pha, nhìn Lý Mộc Tuyết ngã trên mặt đất, lại cảm thấy buồn cười.
Hắn không ngờ một người rất khôn khéo như nàng, sau khi sụp đổ thì lại có dáng vẻ như vậy.
Với sự thông minh của Lý Mộc Tuyết, cộng thêm sự hiểu biết về thói quen sinh hoạt của hắn, thì nàng nhất định có thể đoán được hắn đã từng lên tầng 3.
Tâm trạng của nàng bây giờ, đại khái là hận không thể đào cái lỗ mà chui vào đi.
Nàng là một cô gái rất có ý nghĩ và tâm cơ.
Hơn nữa còn là bạn thân của Lý Nhã Lỵ, lại thường xuyên khiêu khích mình.
Vừa hay có thể nhân cơ hội này để gõ nàng một cái.
Đường Tụng đứng lên, bước đến trước mặt nàng, nhìn xuống: “Tiểu Tuyết!”
Lý Mộc Tuyết giật mình, nắm chặt hai tay.
Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Tụng.
Đường Tụng cười nói: “Sao lại ngã rồi? Run chân? Có cần bổ sung nước không?”
Lý Mộc Tuyết lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu óc mơ màng.
Xong, xong thật rồi.
Bị Đường Tụng nhìn thấy thật rồi.
Vừa rồi nàng còn ôm tâm lý may mắn.
Có lẽ hắn không lên tầng 3 thì sao?
Chẳng may hôm nay hắn lười, không muốn vào thư phòng đọc sách thì sao?
Nhưng bây giờ, nàng đã hiểu rõ.
Bình thường khiêu khích thì khiêu khích, đó cũng xem như là thể hiện sức hút của phái nữ.
Thế nhưng lần này lại là hiện trường quá trình làm phép.
Còn cầm quần áo của hắn, nhìn ảnh của hắn, kêu tên của hắn, ngay trước mặt hắn.
Nàng nắm chặt thảm lông cừu dưới thân.
Một câu cũng không dám nói.
Nàng vừa kính vừa sợ Đường Tụng, cũng mang theo cảm xúc ái mộ và sùng bái.
Bị Đường Tụng nhìn thấy hành vi hèn mọn của mình, nàng thật sự không biết làm thế nào cho tốt.
Đường Tụng nhìn Lý Mộc Tuyết tê liệt và ngây ngốc trên mặt đất, cũng không định kích thích nàng nữa.
Nói cho cùng, hắn vẫn là một chàng trai ấm áp nha.
Gõ một cái là được rồi.
Đường Tụng vỗ vỗ đầu nàng tỏ vẻ an ủi.
Sau đó nói sang chuyện khác: “Lỵ Lỵ đi đâu rồi? Tôi đang định tạo bất ngờ cho cô ấy nữa.”
Lý Mộc Tuyết nghe thấy tên Lỵ Lỵ, lập tức lấy lại tinh thần.
Vội vàng nói: “Lỵ Lỵ biết anh sắp về, nên chiều nay đã đi làm spa rồi. Dưới sự cố gắng của chúng tôi, Lỵ Lỵ đã học được hai tư thế mới, chỉ chờ anh nghiệm thu. Sau này tôi sẽ cố gắng giúp Lỵ Lỵ học tập kiến thức mới, nhất định sẽ không để anh thất vọng.”
Đường Tụng gật đầu: “Vất vả rồi.”
Lý Mộc Tuyết vội vàng nói: “Không vất vả, không vất vả… Lỵ Lỵ sắp về rồi, tôi đi nấu cơm.”
Nói xong, nàng gian nan đứng lên.
“Không cần, tôi đặt thức ăn ngoài rồi, rất nhiều, tuyệt đối đủ cho cô ăn no.” Đường Tụng nói đùa một câu, sau đó quay người trở về ghế, tiếp tục đọc sách.
“Vậy tôi đi gọt trái cây cho anh.”
“Đi thôi.” Đường Tụng ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt.
Lý Mộc Tuyết nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này, tâm thần lại chập chờn.
Lại nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nàng cũng không dám lắc lư ở trước mặt hắn nữa.
Vội vàng chạy vào trong bếp.
…
Đường Tụng thu hồi ánh mắt, xua tan những ý nghĩ lung tung trong lòng.
Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Một lúc sau.
“Keng, chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay.”
“Keng, phát động bạo kích, nhận được gói quà học tập ngẫu nhiên x1.”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở này, Đường Tụng hơi sững sờ.
Đã hơn nửa tháng rồi, hắn mới lại nhận được gói quà học tập.
Xem như là một niềm vui bất ngờ đi.
Tiến vào nhà kho, lập tức mở ra.
“Keng, chúc mừng túc chủ nhận được đạo cụ ‘lý giải khi đọc x1’, đạo cụ chỉ có tác dụng với túc chủ.”
Lý giải khi đọc: Sau khi sử dụng, nâng cao năng lực đọc, có thể rút ra tin tức mấu chốt trong câu chữ, quy nạp và tổng kết, bảo trì độ tập trung trong quá trình đọc. Gia tăng 10% hiệu suất đọc, năng lực phân tích.
Đây là một đạo cụ rất hữu dụng.
Đối với người phải đọc báo cáo và tài liệu công ty hàng ngày như hắn, xem như là một cơn mưa đúng lúc.
Lập tức sử dụng.
Đường Tụng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như có thêm vài thứ trong đầu.
Hắn lại bắt đầu đọc quyển sách trong tay.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện sự thay đổi trong đó.
Trong đầu hắn giống như thêm một phương pháp đọc có hiệu suất cao hơn.
Quá trình đọc rất nhẹ nhõm, phân tích và lý giải nội dung sâu sắc hơn.
Mặc dù chỉ tăng 10%, nhưng được nâng cao rất nhiều.
Hiệu quả tốt hơn hắn nghĩ.
…
Đến khi rời khỏi ánh mắt của Đường Tụng, Lý Mộc Tuyết mới tựa vào vách tường trong phòng bếp.
Cố gắng bình phục trái tim đang đập loạn của mình.
Một lát sau, âm thanh mở cửa chính truyền vào.
Ngay sau đó, là tiếng kêu hưng phấn và tiếng bước chân gấp rút của Lý Nhã Lỵ.
Lý Mộc Tuyết thở phào một hơi.
Lỵ Lỵ trở về, Đường Tụng sẽ không để ý đến mình nữa.
Chờ đến khi động tĩnh bên ngoài kết thúc.
Lý Mộc Tuyết mới bình tĩnh lại, bê khay trái cây ra ngoài.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy tình cảnh làm cho nàng hâm mộ.
Lý Mộc Tuyết ôm chặt cổ của Đường Tụng, cái mông ngồi trên đùi hắn, đè hắn xuống sô pha, hung hăng gặm.
“Moa, moa, ca ca, em nhớ anh chết mất, moa, sao anh không nói cho em biết trước, em nhất định sẽ ở nhà chờ anh.”
Đường Tụng lo nàng ngã, vội vàng đưa tay đỡ lấy mông của nàng, mặt đầy ôn nhu và cưng chiều.
Đường Tụng rất tốt với Lỵ Lỵ!
Lý Mộc Tuyết chú ý đến biểu cảm và động tác của Đường Tụng, lại nghĩ đến thái độ của hắn với mình, nội tâm vừa chua vừa chát.
Nàng đặt khay trái cây lên bàn trà, sau đó quay người lặng lẽ rời đi.
…
Sau một nụ hôn dài ẩm ướt.
Lý Nhã Lỵ bắt đầu nói đến những chuyện gần đây, và cả quần áo mới mua cho hắn.
Đường Tụng nghe giọng nói hồn nhiên của nàng, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa vài câu.
Ánh mắt nhịn không được mà bắt đầu thưởng thức gương mặt gợi cảm và kiều mị này.
Ngũ quan lập thể, đường cong trôi chảy, một cặp mắt hoa đào ngập nước.
Cộng thêm sau khi được Đường Tụng bao nuôi, không cần ưu sầu vì sinh hoạt, đi spa định kỳ.
Nên làn da bóng loáng chặt chẽ, trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
So với ngày đầu tiên gặp nàng, có vẻ tươi cười rạng rỡ hơn.
Sức hút tăng lên không ít.
Lý Nhã Lỵ cảm nhận được ánh mắt của Đường Tụng, vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn.
Xoay một vòng trước mặt hắn.
Chiếc áo sõa vai bồng bềnh, bộ ngực bên dưới lớp vải vừa cao ngất vừa sung mãn.
Nhìn trông như một cô gái hạnh phúc.
Để Đường Tụng cũng vui vẻ theo.
Lý Nhã Lỵ chờ mong hỏi: “Ca cha, đây là quần áo em mới mua, anh thích không?”
“Rất đẹp.” hắn tán thưởng một câu.
Lý Nhã Lỵ lập tức mặt mày hắn hở, bổ ngào vào ngực hắn, không ngừng cọ vào thân thể hắn.
Tiến đến bên tai hắn, nũng nịu nói: “Bây giờ đi nghiệm thu kết quả học tập được không?”
Đường Tụng thuận thế đưa tay vào áo nàng, yêu thích không nỡ buông tay, cười nói: “Ăn cơm trước đi, bằng không anh sợ lát nữa em không đứng nổi.”
Lý Nhã Lỵ nghe vậy, giống như nhớ lại thứ gì đó, trên mặt lại dâng lên vẻ chờ đợi và hướng tới.
Lần này, nàng muốn bay cao hơn.