8 giờ tối.
Tiểu khu Thanh Tân, phòng số 501.
Đổng Ngọc Ngôn kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Nàng treo túi xách và áo khoác lên móc, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế salon.
Từ Tình nghe thấy âm thanh liền đi ra.
Trên mặt còn có một lớp mặt nạ, quan tâm hỏi: “Ngôn Ngôn, cậu vẫn ổn chứ?”
Đổng Ngọc Ngôn nằm ngửa trên ghế salon, vô lực nói: “Kế hoạch tiêu thụ mà mình thức ba đêm để hoàn thành, lại bị lãnh đạo phủ định. Lãnh đạo nhập hàng của công ty Thiên Thịnh kia cũng thật là… Minh đã làm ba phương án nhằm vào hậu cần của công ty họ, nhưng lúc nói chỗ này không được, khi thì nói chỗ kia không ổn.”
Từ Tình tò mò hỏi: “Là giám đốc Lưu mà cậu từng kể à?”
“Đúng, mình cảm thấy mình không hợp với ngành tiêu thụ này. Mặc dù biết phải có kiên nhẫn khi đối mặt với khách, nhưng mình thấy loại người giảo hoạt và không có tố chất này thì đã thấy buồn nôn.”
“Nói gần nói xa đều bảo mình lén lút cắt xén vài phần trăm cho ông ta, còn hẹn mình đi uống rượu nữa. Sau khi bị mình từ chối, lại bắt đầu làm khó mình, bắt mình đổi hết phương án này đến phương án khác.”
Đôi mắt giữa mặt nạ của Từ Tình đảo vòng vòng, nàng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nói: “Tên đó chắc chắn là hiểu lầm gì rồi.”
Đổng Ngọc Ngôn gật đầu, biểu cảm hơi phức tạp: “Một người xinh đẹp ở độ tuổi của mình, lại có thể ngồi ở chức vị cao. Người ta sẽ đoán là đi cửa sau, cũng là đối tượng tốt nhất để bọn họ chơi quy tắc ngầm. Ví dụ như Từ Phán Hồng của tổ 3, nghe nói cô ấy là nằm đi lên, còn tìm công ty để thanh toán tiền phòng.”
Từ Tình nháy mắt mấy cái, khuyên nhủ: “Mình đã bảo cậu đừng háo thắng rồi, ngoan ngoãn tìm Đường Tụng hỗ trợ đi. Đường Tụng nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp giúp cậu. Hai ngày trước Đường Tụng còn tìm mình để hỏi cậu, có thể thấy cậu ta rất quan tâm cậu.”
Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy thì ngẩn người, lập tức khẩn trương nói: “Cậu không nói lung tung gì chứ?”
“Đương nhiên là không, mình còn không biết cậu sao?”
Đổng Ngọc Ngôn cắn cắn bờ môi nở nang, giận dữ nói: “Nếu như mình tìm Đường Tụng hỗ trợ, Đường Tụng nhất định sẽ phải tìm phụ huynh ra mặt. Mình… mình sợ gia đình Đường Tụng sẽ có ấn tượng không tốt, nên muốn cố gắng tranh thủ một lần. Nếu như thực sự không được, vậy thì từ bỏ đi, an tâm kiếm sống cũng không tệ…”
Ngay từ đầu, Đổng Ngọc Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, cố gắng thử xem có thể phát triển khách hàng mới không thôi.
Nếu như không được thì để Đường Tụng ra mặt.
Thông qua phụ huynh làm việc ở tập đoàn Đường Tống, có thể giải quyết rất nhiều khó khăn, trợ giúp sự nghiệp của mình tiến về phía trước.
Trước kia, nàng cho rằng lợi dụng ưu thế của mình là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng mà, sau buổi gặp mặt kia, Đường Tụng lái xe máy nhỏ chở mình trong mưa,, ông chú kia hò hèn trong mưa gió, cùng hai lần trấn án toàn thân.
Theo hai người ở chung, tâm tính của nàng cũng đang chuyển biến.
Nàng càng ngày càng sợ đánh mất kỵ sĩ của mình, càng ngày càng để ý đến cảm nhận và cái nhìn của Đường Tụng với mình, cũng để ý đến ấn tượng của gia đình Đường Tụng với mình.
“Đúng, gia đình Đường Tụng làm cái gì? Lúc đại học rất khiêm tốn, hoàn toàn không nhận ra là con nhà giàu.” Từ Tình tò mò hỏi.
Đổng Ngọc Ngôn liếc nhìn bạn thân của mình, nói như thật: “Làm quản lý cấp cao trong tập đoàn Đường Tống.”
“… Khoan đã!” Mặt nạ của Từ Tình rơi xuống, lộ ra vẻ khó tin: “Là tập đoàn Đường Tống mà mình biết sao? Cổ đông lớn của phòng luật sư Đường Kim?”
Đổng Ngọc Ngôn gật đầu.
Từ Tinh xé toang mặt nạ trên tay, hai mắt tỏa sáng như sao, kêu lên: “Ngôn Ngôn, chúng ta là chị em tốt 7 năm rồi! Cậu biết mình rất tốt với cậu đúng không!?”
Lái xe thể thao, tiện tay tặng quà cũng hơn chục ngàn, còn lì xì cho nàng 80.000.
Nàng vốn cho rằng, Đường Tụng là công tử ca, phú nhị đại của một xí nghiệp gia tộc nào đó ở bản địa.
Tuyệt đối không ngờ lại là quản lý cấp cao của tập đoàn Đường Tống có giá trị ngàn tỷ kia.
Tính chất hoàn toàn khác biệt.
Một tập đoàn khổng lồ như vậy, phóng mắt ra toàn thế giới, nó cũng là một thế lực khổng lồ.
Sức ảnh hưởng ở trong nước thì càng không cần nói.
Với lại, tập đoàn này còn là công ty mẹ của phòng luật sư Đường Kim mà nàng vẫn mơ ước.
Giấc mơ đẹp nhất của nàng là, sau khi tốt nghiệp thì có thể tiến vào phòng luật sư Đường Kim, trở thành một luật sư chân chính.
Bây giờ lại phát hiện có người ở bên cạnh có thể giúp mình thực hiện ước mơ, nội tâm nàng kích động và mừng rỡ biết bao.
Chỉ cần có thể vào làm trợ lý luật sư, nàng tuyệt đối có quyết tâm thi được giấy chứng nhận luật sư.
Đổng Ngọc Ngôn thấy vậy thì cũng biết bạn mình đang nghĩ gì, cười khổ nói: “Vấn đề lại trở về ban đầu, đây không phải là làm phiền gia đình người ta sao?”
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Từ Tình nhạt đi, giấc mơ vào phòng luật sư Đường Kim tạm thời tan vỡ.
Nàng lại dấy lên hi vọng: “Vậy Đường Tụng đang xử lý ngành nghề gì? Có thể giúp thiệu công việc giúp mình không? Liên quan đến pháp luật là được.”
“Đường Tụng mở một phòng cà phê, gần đầy đang muốn mở chuỗi mắt xích, cho nên vẫn rất bận.” Đổng Ngọc Ngôn suy tư giây lát, nói: “Về phần công việc của cậu, mình sẽ tìm cơ hội hỏi một câu.”
“Cảm ơn Ngôn Ngôn.” Từ Tình mừng rỡ không thôi, nàng lại nghĩ đến cái gì, nhút nhát nói: “Đúng rồi, hình như mình quên nói với cậu một việc nhỏ.”
“Chuyện gì?” Đổng Ngọc Ngôn giật mình, với sự hiểu biết của nàng với bạn thân, đây tuyệt đối không chỉ là ‘việc nhỏ’.
Từ Tình lùi ra sau, nhỏ giọng nói: “Lần trước Đường Tụng và cậu ở trong phòng làm chuyện xấu, cậu ta đã nhìn thấy mình không mặc đồ lót đúng không. Mình nói đùa là phải bồi thường, muốn một cái túi xách. Sau đó Đường Tụng gửi cho mình 80.000 NDT, bảo mình mua hai cái, mỗi người chúng ta một cái. Nhưng gần đây quá bận, nên vẫn chưa kịp mua.”
Thần sắc Đổng Ngọc Ngôn biến đổi, kêu lên: “Từ Tình, cậu giỏi lắm, dám lừa tiền bạn trai mình!? Với bộ ngực nhỏ của cậu, cởi ra để Đường Tụng sờ cũng là Đường Tụng thiệt kìa. Không phải nhìn một chút sao? Cậu còn dám lấy 80.000!! Mau trả tiền về!”
Tối hôm đó, nàng vẫn nằm trong trạng thái mơ mơ màng màng, căn bản là không quan tâm đến chuyện khác.
Không ngờ vị bạn tốt tham tiền này lại làm ra chuyện như vậy.
Từ Tình giật nảy mình, ôm chặt điện thoại nói: “Cậu có túi rồi, mình còn chưa có mà. Chúng ta chính là chị em 7 năm đấy, cậu không thể tàn nhẫn như vậy! Cậu xem lịch sử trò chuyện đi, mình đã từ chối rồi, nhưng Đường Tụng bắt mình phải nhận, chuyện này không thể trách mình! Nếu Đường Tụng đã khăng khăng không nhận, chúng ta đi mua túi xách đi nha?”
Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy thì nhướng mày, vị chị em này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi tham tiền.
Chuyện lớn như vậy, thế mà bây giờ mới nói với mình.
“Chuyển tiền luôn đi.” Đổng Ngọc Ngôn nói như chém đinh chặt sắt.
Từ Tình bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện, ấn vào chuyển khoản.
Run run rẩy rẩy nhập số lượng.
Ghi chú: Không cần túi xách gì hết.
Chuyển khoản xong, cả người đều trở nên hoảng hốt.
Đây chính là 80.000 đó!
Mỗi ngày nhìn số dư thôi cũng thấy vui rồi.
Làm việc mệt mỏi, nhìn vào một cái, lập tức tràn đầy sức sống.
Nàng che ngực vì đau lòng, trong mắt mang theo chút ánh lệ: “Nói trước, nếu Đường Tụng không chịu nhận hoặc là chuyển lại, vậy thì đây chính là tiên của chúng ta.”
“Được thôi.” Đổng Ngọc Ngôn nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của bạn thân, cũng không tiện nói gì.
Một lúc sau.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Đường Tụng: “Đã nói là bồi thường cậu rồi, tôi sẽ không nuốt lời.”
Từ Tĩnh mừng rỡ không thôi, nói: “Xem đi xem đi!”
Đổng Ngọc Ngôn liếc qua, bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”
Ngay sau đó, nàng cũng nhận được tin nhắn.
Đường Tụng: “Ngày mai anh đón em tan làm.”
Thấy tin nhắn này, Đổng Ngọc Ngôn lập tức vui vẻ, mặt mặt hớn hở.
…
Nằm trên giường, Đường Tụng trả lời tin nhắn xong.
Liền cảm giác được Lỵ Lỵ ngồi trên người mình đang nhân cơ hội để lười biếng.
Ba …. Âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng.
Lý Nhã Lỵ kêu một tiếng, tranh thủ thời gian nhún nhảy.
Quay đầu làm nũng: “Chồng, anh nhẹ một chút được không, em còn chưa thành thạo, cảm giác quá mệt chứ không phải là lười biếng.”
Nhìn từ góc độ này của Đường Tụng.
Phần lưng của Lý Nhã Lỵ rất đẹp, cột sống rõ ràng, xương vai không quá nhô ra.
Thuộc về lưng mỹ nhân điển hình.
Với lại tỉ lệ bả vai và bờ mông vừa đủ.
Lộ ra đường cong chập chùng và uốn lượn ở phần eo.
không hổ là người mẫu, tỷ lệ thân thể không có gì để nói, có thể xưng là hoàn mỹ.
Đường Tụng nhịn không được, đưa tay vuốt ve lưng đẹp của nàng.
Một lúc sau, hắn ném di động qua một bên.
Ôm lấy eo của Lý Nhã Lỵ, trực tiếp đẩy ngã nàng.
Cười nói: “Lỵ Lỵ, anh rất hài lòng với những kiến thức mới của em, tiếp đó em có thể nghỉ ngơi một chút.”
Hôm nay lại có thêm một cơn mưa.
Trong bất tri bất giác, những hạt mưa lại nện vào cửa sổ.
Lạch cạch lạch cạch…
Mưa càng ngày càng nặng hạt và dày đặc, toàn bộ căn phòng bị hơi nước cuối thu bao phủ.