Ngày 19 tháng 10 năm 2022, thời tiết sáng sủa.
Bầu trời được mưa thu tẩy rửa, trở nên vô cùng tươi mát.
Tầng mây tinh tế mịn màng, hiện ra một vẻ đẹp thâm trầm mà yên tĩnh.
Tầng 20 cao ốc Nguyệt Thành, công ty truyền thông Móc Câu.
“Chào buổi sáng.”
“Chào chị Lý.”
“Quả Quả, buổi sáng tốt lành.”
Bạch Hiểu Manh mang theo nụ cười yếu ớt, trong tay cầm ly cà phê, chủ động chào hỏi những đồng nghiệp gặp trên đường.
Cả người tràn đầy hơi thở vận động và thời thượng.
Có thể được đồng nghiệp công ty công nhận là nữ thần, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp và dáng người cực phẩm.
Thì lời nói cử chỉ, cách làm người của nàng cũng là nhân tố quan trọng.
Mặc dù tiền lương của nàng không cao, trừ bảo hiểm thì chỉ còn 5400 NDT.
Nhưng Bạch Hiểu Manh ở Yến Thành này, từ ăn ở ngủ nghỉ, thậm chí là quần áo và trang điểm, đều là Tạ Vũ Đồng lo cho.
Nói cách khác, mỗi tháng nàng có thể chi phối 5400 NDT đó, đủ để nàng sống rất thoải mái.
Hoàn cảnh xã hội bây giờ.
Phái nữ không cần giống như phái nam, bớt ăn bớt mặc, tích lũy tiền để chuẩn bị mua nhà mua xe mới có thể kết hôn.
Phái nữ bọn họ, hoàn toàn có thể kiếm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Cùng là dân FA, nhưng tiêu chuẩn sinh hoạt của phái nữ cao hơn phái nam rất nhiều.
Nàng ngồi xuống chỗ ngồi, bật máy tính lên.
Vừa uống cà phê, vừa sửa sang lại hạng mục cần bàn giao.
“Hiểu Manh, đến sớm thế.” Đồng nghiệp Chu Phú Viễn vừa ăn bánh bao vừa đi vào chỗ ngồi, nhiệt tình chào hỏi Bạch Hiểu Manh.
“Chào anh Chu!”
Ăn sáng xong, Chu Phú Viễn đi lấy ly nước nóng, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.
Quay đầu quét mắt qua màn hình máy tính của Bạch Hiểu Manh, thì đã thấy văn kiện xin nghỉ và bàn giao.
Lo lắng hỏi: “Muốn nghỉ thật à? Tôi còn tưởng cô đùa.”
“Đúng, công ty đã không làm nổi nữa rồi, tôi cũng không quan tâm đến chút tiền bồi thường nghỉ việc này. Thoát thân sớm, tìm công việc mới, nếu may mắn, nói không chừng có thể kiếm được một công việc như ý.”
Tâm trạng Bạch Hiểu Manh cũng không tệ lắm, chủ yếu là không có áp lực về sinh hoạt, nên thong dong thoải mái hơn những người khác rất nhiều.
Chu Phú Viễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng người gợi cảm của nàng, nghĩ nàng sắp nghỉ việc, vô thức muốn mở miệng nói cái gì.
Bờ môi run lên, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: “Gần đây tôi định mua nhà ở Yến Thành, Hiểu Manh, cô đang ở tiểu khu nào? Tôi tham khảo một chút, nói không chừng sau này còn có thể làm hàng xom.”
Bạch Hiểu Manh cười nói: “Chúc mừng chúc mừng anh Chu! Bây giờ tôi đang ở nhà dì, ở tiểu khu Thịnh Nguyên Giai Cảnh, giao thông và hoàn cảnh bên đó đều không tệ, có thể cân nhắc nha.”
Chu Phú Viễn nghe thấy cái tên này, liền lên mạng tìm hiểu một chút, lại nhịn không được mà chép miệng một cái.
Chu Phú Viễn là một tiểu khu cao cấp, ở đó chỉ có nhà diện tích rộng lớn.
Giá cả 23.000 một mét vuông, căn nhà nhỏ nhất cũng phải 130 mét vuông, phải hơn 3 triệu.
Anh ta không mua nổi, ngay cả tiền cọc trả góp cũng không đủ kìa.
Đối với nữ thần cao gầy Bạch Hiểu Manh này, Chu Phú Viễn cũng rất thích, tiếc là hoàn toàn không thấy hi vọng.
Có mấy lời, nói ra chỉ tự rước lấy nhục.
Đúng lúc này, Tào Tử Dương cũng bu lại: “Nữ thần, nghe nói cô sắp đi rồi? Cô vừa đi, động lực đi làm của tôi đã mất một nửa luôn.”
Bạch Hiểu Manh mỉm cười, khéo léo xê dịch thân thể qua một bên: “Đã báo lên trên rồi, chỉ làm hết tuần này.”
Nàng rất được hoan nghênh ở công ty, nhất là với những nam đồng nghiệp độc thân.
Thỉnh thoảng sẽ có người chạy đến nói chuyện.
Tào Tử Dương cười hì hì nói: “Tìm được việc thì nhớ thông báo một câu nha, tôi xem một chút, biết đâu chúng ta lại có thể làm đồng nghiệp.”
Bạch Hiểu Manh cũng hiểu ý của đối phương, thuận miệng ứng phó: “Còn không biết bao giờ mới tìm được đây.”
Tào Tử Dương lắc đầu: “Cô xinh đẹp như vậy, năng lực làm việc cũng không tệ, tìm việc là chuyện rất đơn giản. Không giống bọn tôi, muốn tìm một công việc phù hợp là chuyện rất không dễ dàng.”
Chu Phú Viễn tức giận nói: “Cậu là một công tử ăn bám, nói tìm việc khó mà không biết xấu hổ sao?”
Tào Tử Dương đúng là không quan tâm công việc này, đến đây là để tìm chút chuyện để làm, để bản thân không quá nhàm chán thôi.
“Gia đình có ba căn nhà, lái Audi A7, nếu tôi có điều kiện này, tôi cũng phủi mông rời đi rồi.” Nói chuyện là Trương Thiên Thiên phòng thiết kế, nàng nhìn Tào Tử Dương có chút nóng bỏng.
Tào Tử Dương nghe vậy chỉ mỉm cười: “Có công việc chính thức, ít nhiều gì cũng tốt hơn là ăn không ngồi rồi, vị trí kế hoạch này không dễ tìm ở Yến Thành đâu. Như Đường Tụng lúc trước, sau đó là Đỗ Thiếu Khải, Lý Ba, cũng nghỉ được một thời gian rồi, không biết đã tìm được việc mới chưa.”
Trương Thiên Thiên nói: “Đỗ Thiếu Khải đổi nghề làm tiêu thụ rồi, Đường Tụng và Lý Ba thì không có tin tức. Hiểu Manh, cô và Đường Tụng khá thân, có biết tin tức gì không?’
Nghe thấy cái tên Đường Tụng này, Bạch Hiểu Manh thầm giật mình, ánh mắt hết sức phức tạp.
Nhỏ giọng nói: “Sau này không liên hệ mấy, nên cũng không rõ lắm.”
Trương Thiên Thiên liếc nhìn Tào Tử Dương, cười nói: “Đường Tụng làm người rất tốt, đáng tin, nghiêm túc, có lòng cầu tiến, khiêm tốn ôn hòa. Trước kia ngày nào cũng tăng ca cùng Hiểu Manh, nếu như Đường Tụng không bị đuổi, tôi cho rằng hai người đã thành người yêu rồi.”
Nàng rất có hảo cảm với Tào Tử Dương, đối phương trẻ tuổi đẹp trai, điều kiện lại tốt, thuộc về khoản đầu tư giá trị.
Đáng tiếc đối phương chỉ nịnh nọt Bạch Hiểu Manh.
Tào Tử Dương cau mày, tức giận nói: “Đừng nói lung tung, Đường Tụng tốt như vậy, sao cô không chủ động theo đuổi cậu ta?”
“Người sáng suốt đều có thể nhận ra Đường Tụng thích Hiểu Manh được chứ?” Trương Thiên Thiên lườm một cái.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Hiểu Manh hơi mất tự nhiên.
Nàng và Đường Tụng đi phỏng vấn cùng một ngày, sau đó cả hai cùng được nhận, tham gia huấn luyện nhân viên mới.
Sau khi bắt đầu làm việc, Đường Tụng thường xuyên giúp đỡ nàng.
Quan hệ của hai người quả thực là thân cận hơn những người khác một chút.
Cộng thêm vẻ ngoài của Đường Tụng cũng rất ok, Bạch Hiểu Manh cũng có chút hảo cảm với nam sinh nhiệt tình giản dị này.
Nhưng một loạt chuyện phát sinh sau này, để nàng vẫn hối hận đến giờ.