“Trời ơi! Ông chủ mới đến rồi.” Khương Tư Vũ bộ tiêu thụ hoảng sợ nói: “Tôi mới đi vệ sinh, kết quả lại nhìn thấy một đám đại lão đi ra khỏi thang máy. Khí chất kia, cách ăn mặc kia, giống như là tinh anh thương nghiệp trong phim truyền hình vậy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên.
Mặc kệ ra vẻ bình tĩnh thế nào, thì nội tâm họ cũng tràn ngập tò mò với ông chủ mới.
Mọi người vội vàng nhìn về phía bên kia, nhưng vì cách khá xa, lại có vách tường ngăn cản, nên chỉ nhìn thấy mấy bóng người.
“Tư Vũ, có bao nhiêu người?”
Khương Tư Vũ nhướng mày nói: “Phải 15, 16 người, tôi không đếm kỹ. Nhưng bao nhiêu người cũng không quan trọng, quan trọng là khí thế, tôi dám nói, Từ tổng của chúng ta cũng không có khí thế bằng bọn họ.”
Nghe vậy, không ít người rụt cổ lại.
Kẻ đến không thiện nha!
Từ tổng là Từ Kiến Hoành, cũng là chủ tịch kiêm CEO của công ty, đương nhiên là của trước kia.
Là một người đàn ông trung niên cường thế và nghiêm túc, tất cả nhân viên đều vừa kính vừa sợ vị này.
Chu Phú Viễn nhỏ giọng phàn nàn: “Công ty vốn bắt tăng ca thường xuyên rồi, ông chủ mới đến, sẽ không nghiền ép nhiều hơn chứ?”
“Rất có thể.”
“Vậy thì tôi cũng muốn xin nghỉ, nghiền ép thêm, tôi sẽ nát bét mất.”
Một trận bàn tán ầm ĩ vang lên.
Tào Tử Dương bu lại, cười toe toét nói: “Hay là chúng ta cùng nghỉ đi, nữ thần Hiểu Manh cũng nghỉ rồi, công ty cũng không còn gì thú vị nữa.”
Những người khác cũng không phụ họa theo, nói cho cùng thì cũng chỉ phàn nàn vài câu thôi.
Rất ít người thật sự muốn nghỉ việc.
Dầu gì cũng phải chờ cắt giảm biên chế, cầm chút tiền bồi thường đã.
Nhìn thấy thái độ của mọi người, Tào Tử Dương bĩu môi, đáng đời bị nghiền ép.
Trương Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Tư Vũ, ông chủ mới thế nào?”
Khương Tư Vũ nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Trong mười mấy người đó, chỉ có một người không mặc âu phục, chắc đó là chủ tịch mới. Nhưng tôi không nhìn kỹ, chỉ nhìn trộm một chút, hình như là một người trẻ tuổi, cao to.”
“Là một ‘cao phú soái’ sao?”
“Chẳng lẽ là tổng tài bá đạo!?”
Nghe vậy, mấy cô gái chung quanh lập tức kích động.
Quên hết buồn rầu vì cắt giảm biên chế, lại líu ríu thảo luận.
Trương Thiên Thiên liếc mắt: “Xem tiểu thuyết ít thôi, thế giới này lấy đâu ra tổng tài bá đạo gì gì đó.”
Bạch Hiểu Manh che miệng cười khẽ: “Nếu là người trẻ tuổi, nói không chừng tình hình tăng ca của công ty sẽ được giảm bớt nha.”
“Hi vọng vậy, tôi yêu cầu không cao, chỉ cần cuối tuần không tăng ca là được.”
Không ít người đều hiện lên vẻ chờ mong.
Đúng lúc này.
Tiếng bước chân dày đặc xuất hiện.
Khương Tư Vũ chỉ về phía bên đó: “Đến rồi.”
Tất cả mọi người lập tức tập trung về phía bên đó.
Sau đó, từng trận âm thanh ‘hít một hơi khí lạnh’ không hẹn mà cùng vang lên.
Cầm đầu là một người trẻ tuổi đẹp trai.
Mũi cao thẳng như được vẽ cẩn thận bằng thước.
Khuôn mặt bình tĩnh thong dong, giống như một mảnh nước hồ trong đêm đông giá rét.
Dưới âm u lạnh lẽo, là thâm bất khả trắc.
Phối hợp với mái tóc đen, làn da trắng lạnh, lông mày hơi nhếch lên.
Cả người nhìn như một nam thần hệ cấm dục.
Phía sau lưng hắn.
16 người mặc âu phục giày da cất bước đi theo, nhịp độ vững vàng, thái độ thong dong.
Trên mặt bọn họ mang theo vẻ nghiêm túc.
Nhìn qua đã biết là đội ngũ chuyên nghiệp, là tinh anh của xã hội.
Bên cạnh người trẻ tuổi kia, giám đốc nhân lực đang nói nhỏ gì đó, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt và khẩn trương.
Trợ lý tổng giám đốc ở bên cạnh cũng là mặt đầy nịnh nọt.
Tất cả mọi người đều bị rung động trước một màn phô trương và khí thế này.
Có người che ngực, mặt đỏ ửng, sợ hãi nói: “Đây chính tổng tài bá đạo trong manga nha, trời ơi, quá quá quá đẹp rồi!”
Nhìn bóng người kia, Bạch Hiểu Manh lập tức trợn tròn mắt.
Nàng đã từng gặp được Đường Tụng sau khi được ưu hóa thể chất.
Dù khí chất chênh lệch rất nhiều, nhưng chỉ liếc mắt là đã nhận ra.
Nàng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào hắn.
Nam đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiểu Manh, đây là ông chủ mới, thận trọng một chút, chỉ mình cô đứng lên sẽ rất lạc loài.”
Theo người thanh niên tới gần, ánh mắt của hắn quét qua khu vực này.
Người nhìn vào đôi mắt hắn đều vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén đó.
Bạch Hiểu Manh hơi thất thần, tiếp xúc với ánh mắt của hắn, nội tâm nàng khẽ động, trong mắt mang theo chờ mong và vui sướng.
Dường như chú ý đến dáng người xinh đẹp và cao gầy này, người thanh niên kia hơi dừng lại một lát.
Tiếng bước chân dày đặc chợt cứng lại, bầu không khí tràn đầy hơi thở nghiêm túc.
Trên mặt người thanh niên vẫn thản nhiên như không, chỉ gật đầu với nàng một cái.
Sau đó lại cất bước đi về phía trước, như nước chảy mây trôi.
Bạch Hiểu Manh cắn môi, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, hoảng hốt.
Cạch cạch cạch …
Bánh răng thời gian chậm rãi chuyển động về phía sau.
Từng màn từng hình ảnh trong quá khứ bao phủ lấy nàng như nước thủy triều.