Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 297 - Chương 297: Hồi Ức Của Bạch Hiểu Manh (Phiên Ngoại)

Chương 297: Hồi ức của Bạch Hiểu Manh (phiên ngoại) Chương 297: Hồi ức của Bạch Hiểu Manh (phiên ngoại)

Ngày 23 tháng 5 năm 2022, nhiệt độ cao nhất 28 độ C

Trong phòng làm việc nhỏ của công ty truyền thông Móc Câu.

Bạch Hiểu Manh chớp đôi mắt xinh đẹp, tò mò đánh giá chung quanh.

Ngay sau đó đã chú y đến một nam sinh giống như đang rất khẩn trương, hai tay nắm chặt, chân còn hơi run rẩy.

Nàng là một người lương thiện và hoạt bát, có lòng muốn giúp đỡ đối phương một chút.

“Anh cũng đến phỏng vấn à? Vòng thứ hai rồi?” Nàng hỏi nhỏ một câu, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ.

“Đúng vậy.” Tướng mạo của nam sinh cũng không tệ, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, nhưng có vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

Nhưng giờ phút này, hắn lại có vẻ rất không tự tin và ngại ngùng.

Ánh mắt vẫn nhìn qua một bên, mãi vẫn không dám chạm mắt với nàng.

“Nghe lãnh đạo phỏng vấn nói, công ty này rất có tiền đồ, vừa hoàn thành vòng B, nói không chừng tương lai còn có thể lên sàn.”

Nam sinh cũng hiện ra vẻ mong đợi: “Đúng là rất tốt, hoàn cảnh làm việc rất khá, công ty cũng rất chính quy, nếu có thể thông qua phỏng vấn thì tốt.”

“Vậy thì chúc chúng ta thuận lợi, cùng nhập chức, cố lên!”

“Ừ!” Nam sinh tựa như thư giãn hơn nhiều, không còn khẩn trương như lúc trước.

Kẹt kẹt… cửa phòng mở ra.

HR lên tiếng: “Vị kế tiếp, Đường Tụng!”

“Có!” Nam sinh vội vàng ôm ba lô dưới chân, đứng lên bước nhanh về phía đó.

Ngày 25 tháng 5 năm 2022, nhiệt độ cao nhất 31 độ C.

Trong phòng họp có không ít người.

Giám đốc Trương Hân Lôi dẫn ba nhân viên của phòng tài nguyên và nhân lực xuất hiện.

Rất nhanh, trên tay mỗi người đã có thêm mấy phần hợp đồng.

Trương Hân Lôi nghiêm túc nói: “Các đồng chí, công ty chúng ta cấm thảo lẫn vấn đề tiền lương với nhau. Tất cả mọi người đều là người mới tốt nghiệp, chắc hẳn đều không có kinh nghiệm gì. Phía dưới là hiệp nghị bảo mật và đơn đăng ký… Sau đó cần giấy kiểm tra sức khỏe, thẻ ngân hàng, thẻ căn cước, ảnh chụp…”

Bạch Hiểu Manh liếc nhìn nam sinh ngại ngùng bên cạnh.

Nhỏ giọng nói: “Đường Tụng! Còn nhớ tôi không? Hôm trước chúng ta vừa gặp mặt.”

“Đương nhiên là nhớ, chúc mừng chúc mừng, chúng ta đều thành công.” Nam sinh sáng sủa hơn hôm trước rất nhiều, trên mặt còn mang theo vẻ vui sướng.

“Tôi là Bạch Hiểu Manh, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, cố lên, sớm ngày chuyển thành nhân viên chính thức!”

“Sớm ngày chuyển chính thức!” Giọng nói của nam sinh rất nghiêm túc và kiên quyết.

“Hiểu Manh, tôi … tôi làm xong việc rồi. Tôi từng học photoshop ở đại học, trình độ cũng không tệ, có cần tôi giúp một tay không?”

“Chúng ta đều mới nhập chức, công tác bên anh cũng rất bận, không cần đâu.”

“Không sao, tôi làm việc rất nhanh, lại độc thân, bình thường về nhà cũng không biết làm gì.”

“Được rồi, vậy cảm ơn nha, tôi mời anh uống trà sữa.” Bạch Hiểu Manh mỉm cười, nàng cũng có ấn tượng không tệ với nam sinh này.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì, nếu không được, tôi sẽ sửa lại.”

“Oa, rất không tệ, rất giỏi nha.”

“Hì hì.”

Thân là thiết kế, Bạch Hiểu Manh có thể nhìn ra Đường Tụng làm rất cẩn thận và chi tiết.

Lãnh đạo công ty yêu cầu rất cao với bản thảo thiết kế.

Một hạng mục cần liên tục sửa đổi rất nhiều lần.

Bạch Hiểu Manh có chút không quen với loại công việc có tiết tấu nhanh này, cũng rất bài xích với chuyện tăng ca thức đêm.

Nhưng có Đường Tụng thỉnh thoảng hỗ trợ, ngẫu nhiên cung cấp vài sáng ý không tệ.

Công việc của nàng dần dần nhẹ nhõm hơn không ít.

Một đoạn thời gian tiếp theo, quan hệ của hai người càng ngày càng hòa hợp.

Nàng có thể nhìn ra vị đồng nghiệp này rất có hảo cảm với mình, thậm chí loại hành vi như này, cũng có thể coi là đang theo đuổi nàng.

Có đôi khi nàng cũng sẽ suy nghĩ lung tung, có lẽ có một người bạn trai như vậy cũng không tệ.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đều có không ít người theo đuổi.

Với lại bị ảnh hưởng từ dì, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của nàng cũng biến thành càng ngày càng cao.

Tìm bạn trai, ngoại trừ nhân phẩm ra, còn phải cân nhắc điều kiện gia đình, phát triển về tương lai.

“Haiz, cuối tuần mà còn phải tăng ca, kiếm tiền quá khó khăn!” Chặn lãnh đạo công ty xong, nàng đăng bài trên vòng bạn bè, phàn nàn một hai câu.

Sau khi đón xe đi vào công ty, nàng kinh ngạc khi phát hiện, ngoại trừ thành viên trong tổ của họ, thì còn có cả Đường Tụng.

Nàng tò mò hỏi: “Đường Tụng, dự án bên anh được thông qua rồi mà? Tôi cho rằng cuối tuần này anh không tăng ca chứ.”

“Còn không phải là vì sắp hết kỳ thử việc sao? Tôi muốn biểu hiện thêm một chút. Tổ trưởng bọn tôi nói, chờ chuyển chính thức thì sẽ xin tăng lương cho tôi, không biết có thể tăng bao nhiêu.” Đường Tụng nở nụ cười.

“Giỏi đấy, cố lên! Qua hai ngày nữa, chúng ta sẽ là nhân viên chính thức.”

Có đồng nghiệp quan hệ tốt bầu bạn, Bạch Hiểu Manh vui vẻ hơn không ít.

Trước khi tan làm, nàng còn lấy ra một ống mặt nạ mắt trong ngăn tủ, đưa qua: “Đường Tụng, quầng thâm mắt càng ngày càng nghiêm trọng kìa, sau này phải chú ý bảo dưỡng nha, đây là loại tôi thường dùng, anh thử một chút.”

“Tôi chụp ảnh rồi tự mua là được.”

“Được rồi, biết rõ anh ngại ngùng mà, ha ha.”

Trước khi chia tay, Đường Tụng còn mời: “Đúng rồi Hiểu Manh, chờ chúng ta chuyển chính thức, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi mời cô ăn tiệc.”

Bạch Hiểu Manh cười nói: “Nếu là AA thì tôi đi!” (AA = chia đầu người)

“Được, vậy thì AA.” Nghe thấy đối phương đáp ứng, Đường Tụng lập tức mặt mày hớn hở.

“Tiểu Đường bên phòng kế hoạch bị cho nghỉ rồi.”

“A? Sao lại thế? Đường Tụng làm việc chăm chỉ lại cố gắng, năng lực cũng rất không tệ mà.”

“Hiểu Manh, cô biết vì sao không?”

Bạch Hiểu Manh ngẩn người, nhìn về phía chỗ ngồi trống trơn kia, nội tâm có hơi phức tạp.

Nàng lấy điện thoại ra, định nhắn tin hỏi Đường Tụng.

Đột nhiên, dì lại gọi điện đến: “Hiểu Manh, trưa mai gặp mặt Trương Dược một lần đi, cậu ta rất ưu tú, thử tiếp xúc một chút.”

Vừa cúp máy.

Bạn thân cũng bắt đầu nói chuyện với nàng về Trương Dược này, bắt đầu khuyên bảo nàng thử tiếp xúc với đối phương xem sao.

Sau đó bản thảo thiết kế bị đánh trở về, mọi người lại bắt đầu bận rộn sửa chữa lại.

Không ngờ đến ngày hôm sau, lúc đi ăn cơm với Trương Dược thì lại tình cờ gặp được Đường Tụng.

Sau đó là lời nói trước khi hai người chia tay.

“Nếu như có một đại gia theo đuổi cô, cô có động lòng không?”

“Vậy phải xem đối phương là người thế nào.”

“Ví dụ là người như tôi thì sao?”

Đột nhiên nghe thấy lời này, Bạch Hiểu Manh có hơi động lòng.

Dù sao nàng cũng có chút hảo cảm với người đồng nghiệp ấm áp và nhiệt tình này, hai người ở chung rất vui sướng.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của đối phương.

Nghĩ đến đủ hình ảnh ngày trước, lại nghĩ đến điều kiện gia đình và tình hình cá nhân của đối phương.

Nàng thu liễm cảm xúc của mình.

Làm bộ bình tĩnh, cười trêu ghẹo nói: “Nếu Đường Tụng anh biến thành phú ông trăm triệu, để tôi làm tình nhân cũng không có vấn đề, dù sao anh cũng đẹp trai, tính cách lại tốt. Vậy anh phải cố gắng nha, sớm ngày trở thành phú ông.”

Lời này thật ra cũng coi như là lời từ chối.

Nhưng nàng nói rất uyển chuyển, cũng là không muốn tổn thương đối phương.

Dù sao không ai sẽ tin tưởng, một nhân viên nhỏ vừa thất nghiệp, lại trở thành một phú ông trăm triệu.

Nhà hàng Tinh Không.

Bạch Hiểu Manh sững sờ nhìn thanh niên trên sân khấu, dụi dụi mắt, nàng có chút không dám xác định.

So sánh với vài ngày trước, Đường Tụng thay đổi quá nhiều.

Tinh thần sung mãn phấn chất, toàn thân tràn đầy cảm giác tự tin.

Đứng trên sân khấu, nghênh đón gió mát, cùng với trăng sáng, đều có vẻ siêu quần bạt tụy.

Tiếng nhạc âm ái vang lên.

Đây là một Đường Tụng nàng chưa từng thấy, cùng với đồng nghiệp nhiệt tình, trung thực và cố gắng trong ấn tượng của nàng, hoàn toàn không phải là một người.

Hơi thở nghệ thuật quanh quẩn, mang theo ánh sáng rực rỡ, khí thế mạnh mẽ, tự tin dâng trào.

Nàng cũng hối hận, ban đêm cũng mất ngủ.

Bình Luận (0)
Comment