“Đúng là đã lâu không gặp.” Đường Tụng cảm khái một câu.
Cũng gần hai tháng rồi, lần gặp mặt gần nhất là Bạch Hiểu Manh đi xem mắt với Trương Dược.
Khi đó hắn mới nhận được hệ thống, cảm xúc bành trướng, nhất thời kích động nên đã uyển chuyển tỏ tình một lần.
Nghĩ đến câu trả lời của Bạch Hiểu Manh khi đó, Đường Tụng lại cười khẽ một tiếng.
Bây giờ hắn đúng là đã trở thành phú ông, cũng không biết nàng có giữ lời hay không.
Nghe thấy tiếng cười của vị chủ tịch này, đám lãnh đạo đều lộ ra vẻ kinh dị.
Ấn tượng của họ với vị chủ tịch này là cao ngạo, lạnh lùng, uy nghiêm, thù dai, tay rất đen.
Không ngờ đối phương còn có một mặt hiền lành như vậy.
Bị ánh mắt mọi người nhìn vào, Bạch Hiểu Manh đỏ ửng cả mặt.
Thấy Đường Tụng không còn vẻ lạnh nhạt nữa, nội tâm nàng cũng thở phào.
Nàng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, cười tủm tỉm nói: “Anh thay đổi quá nhiều rồi!”
Câu này chính là cảm xúc sâu sắc nhất của nàng.
Lần đầu gặp mặt, Đường Tụng vẫn là một nam sinh ngại ngùng, khẩn trương đến run chân.
Hiện giờ, Đường Tụng ung dung tự tin, toàn thân đều đang tỏa sáng, là một nam thân chân chính.
“Cảm ơn đã khích lệ.” Đường Tụng đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Nếu rảnh, cùng ăn cơm trưa ôn chuyện nhé?”
Nghe thấy Đường Tụng mời, bộ ngực của Bạch Hiểu Manh bắt đầu chập trùng kịch liệt.
“Được! Chờ tôi một chút!”
Nói xong, vội vàng đóng máy tính lại, nhét di động vào túi xách.
Dọn xong, bước nhanh đến trước mặt Đường Tụng.
Bạch Hiểu Manh rất xinh, dáng người rất đẹp, cộng thêm cách ăn mặc thời thượng, tuyệt đối là nữ thần văn phòng.
Nhưng giờ phút này, khi đứng ở bên cạnh Đường Tụng, nàng lại có vẻ rất hiền lành ngoan ngoãn.
Không ít nữ đồng nghiệp hâm mộ đến đỏ mắt khi nhìn thấy cảnh này.
…
Dưới bãi đỗ xe.
Bạch Hiểu Manh nhìn chiếc Bentley trước mắt, nhịn không được mà ngừng thở.
Mặc dù không biết giá cả, nhưng nàng vẫn nhận ra logo.
Đường Tụng quá có tiền, âm thầm cảm khái một câu.
Bạch Hiểu Manh kéo cửa ghế phụ, xoay mông, cố gắng bảo trì thần thái mà ngồi xuống.
Nhìn người con trai tuấn mỹ bên cạnh.
Nàng do dự một chút, ngại ngùng nói: “Lần trước nói rảnh sẽ mời anh ăn cơm, xin lỗi vì chuyện của Trương Dược.”
Dừng lại giây lát, cảm xúc của nàng rất tệ, khổ sở nói: “Là tôi không tốt, bởi vì công tác và một số chuyện khác, vẫn không thực hiện lời hứa, thật xin lỗi. Không phải là vì anh trở thành chủ tịch mới nói vậy, mà là… xin lỗi.”
“Không sao, tôi hiểu.” Đường Tụng cười an ủi một câu.
Khi mới phát động nhiệm vụ ‘nhân duyên’, Bạch Hiểu Manh chính là mục tiêu ưu tiên nhất của hắn.
Dù sao ngoại trừ Liễu Bảo Nguyệt ra, đây là cô gái thứ hai mà hắn thích.
Nội tâm khó tránh khỏi có chút ảo tưởng và rục rịch.
Nhưng tiếc là khi đó đối phương không đáp ứng.
Trái lại thì Đổng Ngọc Ngôn lại rất tích cực.
Chủ động mời hắn ăn cơm ở nhà hàng Tinh Không.
Sau đó tiến độ của nhiệm vụ chính tuyến tăng lên, tài sản của hắn tăng mạnh.
Từng người phụ nữ nhảy vào cuộc sống của hắn, sau đó cũng ít liên lạc với Bạch Hiểu Manh.
Nhìn thấy dáng vẻ không quan trọng của Đường Tụng, cảm giác mất mát lại như thủy triều mà bao phủ lấy Bạch Hiểu Manh.
“Thật xin lỗi!” Nàng âm thầm lặp lại câu này, nhưng lần này là tự nhủ trong lòng.
Nếu như… nếu như … nếu như ban đầu đáp ứng, có phải người nghe Đường Tụng kéo đàn violin trong gió đêm sẽ là mình không?
Đáng tiếc không có nếu như.
Đường Tụng hỏi: “Đi đâu? Tôi biết cô rất am hiểu với ăn uống, vậy chúng ta ăn ở đâu?”
Bạch Hiểu Manh thu hồi suy nghĩ lung tung, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Tôi chỉ đường, tôi biết một quán cơm nhỏ rất ngon.”
“Được!”
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lăn bánh.
Bầu không khí trên đường đi có hơi yên tĩnh.
Đường Tụng thì vẫn đang suy tư về chuyện xảy ra lúc sáng.
Bạch Hiểu Manh thì không dám lên tiếng quầy rày, chỉ thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.
Một lúc sau, nàng lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp một tấm ảnh.
10 phút sau, xe dừng lại ở ven đường.
Hai người đi vào một quán cơm nhỏ tên là ‘tiệm cơm Hồng Phúc’.
Diện tích không rộng lắm, chỉ có tám chín cái bàn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Nội thất trang trí cũng ấm áp, nhìn rất thoải mái.
Tìm một chỗ trống, vừa ngồi xuống thì bà chủ hơn 40 tuổi đã chạy đến.
Bạch Hiểu Manh cầm thức đơn, đưa đến trước mặt Đường Tụng: “Anh xem thích ăn món gì.”
Đường Tụng nhìn menu, suy tư giây lát, cười nói: “Thịt hầm, sườn xào chua ngọt…” Gọi một đống.
“Đủ rồi đủ rồi.” Bà chủ vội vàng ngắt lời: “Đồ ăn rất nhiều, gọi như nhiều vậy, hai người không ăn hết đâu.”
“Không sao, tôi ăn rất nhiều. Lại thêm hai phần bánh thái hành và hai phần cơm.” Đường Tụng đóng menu, nháy mắt với Bạch Hiểu Manh: “Tôi nhớ trước kia cô hay mang những món này đến công ty, chắc đều là món cô thích nhỉ?”
Nghe vậy, Bạch Hiểu Manh vui vẻ nói: “Đều là món tôi thích, cảm ơn.”
Trả menu lại cho bà chủ.
Đường Tụng chú ý đến biểu cảm mất tự nhiên của Bạch Hiểu Manh.
Hắn liền cởi áo khoác ra, để sang bên cạnh.
Buff mị lực +2 biến mất.
Khí chất của hắn lập tức trở nên ôn hòa hơn, không còn sắc bén như trước.
Cảm nhận được biến hóa của hắn, Bạch Hiểu Manh thở phào một hơi, cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
“Chúng ta phải hai tháng rồi không gặp. Gần đây vẫn tốt chứ?” Đường Tụng xắn tay áo sơ mi, cười hỏi.
“Vẫn vậy, nhưng anh thay đổi quá nhiều, tôi còn không dám nhận.” Bạch Hiểu Manh nhìn Đường Tụng trước mắt, lại thấy hơi động tâm.
“Hai tháng này đúng là có rất nhiều chuyện xảy ra.” Đường Tụng mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.
Nếu như là hai tháng trước, được hẹn hò riêng với nữ thần của công ty, hắn nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên.
Nhưng hắn đã trưởng thành, từ tâm tính đến năng lực cá nhân của hắn đều đã hơn xa bản thân của lúc trước.
Mặc dù trong lòng vẫn có chút ý tưởng với vị nữ thần đồng nghiệp này, nhưng hoàn toàn không đủ để hắn đánh mất chừng mực của mình.
Bạch Hiểu Manh há miệng, có lòng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Nàng có thể cảm nhận được, thái độ của Đường Tụng với nàng đã khác với trước kia.
Có lẽ… là bởi vì Đường Tụng đã thích người khác đi.
Bạch Hiểu Manh cắn môi dưới, nhắc nhở mình phải nhận rõ hiện thực, không có kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.
Hai người nói chuyện từ công việc cho đến sinh hoạt.
Đồ ăn rất khá, tràn đầy mùi vị của sinh hoạt thường ngày.
Vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác xa lạ dần biến mất.
Bầu không khí giữa hai người dần dần hòa hoãn lại.
…
Bãi đỗ xe cao ốc Nguyệt Thành.
Đường Tụng dừng xe, quay đầu nhìn Bạch Hiểu Manh vẫn đang nói không ngừng.
Nàng bây giờ giống như đã điều chỉnh được tâm lý.
Lại biến trở thành nữ thần đồng nghiệp hoạt bát sáng sủa của ngày xưa.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn vô cớ nói: “Đã đến rồi sao?”
“Ừm, nên về làm việc rồi, nhân viên tốt của tôi, không được lười biếng nha.” Đường Tụng nói đùa.
Bạch Hiểu Manh che miệng cười khẽ, nhìn gương mặt anh tuấn kia, nói: “Chủ tịch, tôi có thể hỏi ngài một câu không?”
“Nói đi!” Đường Tụng cởi dây an toàn, thể hiện khí thế của một chủ tịch.
Bạch Hiểu Manh nghiêng đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Bà chủ của công ty chúng ta rất xinh đúng không?”
Nói xong, nàng lại bắt đầu thấp thỏm.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng nàng cảm thấy, nếu mình không hỏi, thì mấy ngày tiếp theo sẽ mất ngủ.
Đường Tụng nhìn vào mắt nàng, nhìn vào đôi mắt đẹp chứa đầy chờ mong kia.
Nhịn không được mà nhếch miệng cười: “Tôi không biết cô đang nói đến bà chủ nào, nhưng mà đều rất xinh đẹp!”
Nghe thấy câu trả lời này, biểu cảm trên mặt Bạch Hiểu Manh cứng lại.
Chẳng lẽ… hai lần mình gặp được, đều là bạn gái của Đường Tụng?
Đường Tụng rốt cuộc là chân đứng hai thuyền? Hay là đang nói đùa?
Trong lúc nhất thời, đầu óc nàng rối bời.
Đường Tụng nhìn thời gian, cười nói: “Đi thôi, nên về làm việc rồi.”
Bạch Hiểu Manh vô thức ‘ừm’ một tiếng, yên lặng đi theo hắn vào thang máy.
Có chút không biết phải làm sao.