Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Chế Giễu

Chương 304: Chế giễu Chương 304: Chế giễu

Đường Tụng trở về truyền thông Móc Câu, trò chuyện với Lâm Cảnh và Thân Trí Minh một lúc.

Sau đó hắn trở về văn phòng tổng giám đốc ở tầng 30.

Trên đường đi, luôn cảm thấy ánh mắt của một số cô gái cứ là lạ.

Nhưng Đường Tụng đang có chuyện cần làm, nên không để ý lắm.

Mở nhà kho, chọn ‘Viên con nhộng chấn tinh’ và sử dụng.

Đột nhiên, trong miệng có thêm một viên thuốc con nhộng.

Ực…

Theo viên thuốc trượt vào thực quản.

Một xúc cảm khác thường khuếch tán ra từ viên thuốc.

Dần dần bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.

Ngay sau đó, đầu trở nên ấm áp dễ chịu, thoải mái như đang ngâm suối nước nóng.

Đường Tụng tựa vào ghế, bất tri bất giác đã ngủ say.

Đến khi hắn tỉnh lại, đã là gần 3 rưỡi chiều.

Vậy mà ngủ hơn một tiếng.

Đường Tụng đứng lên, hoạt động thân thể, cũng không cảm nhận được biến hóa gì.

Hắn thử dùng ý niệm, lập tức cảm thấy một vị trí bên dưới đang nóng lên.

‘Chấn tinh’ có hiệu lực!

Nice!

Đường Tụng vỗ tay một cái, tâm trạng vô cùng vui sướng.

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Đổng Ngọc Ngôn: “Đừng quên đón em tan ca, đếm ngược 3 tiếng.”

Nhìn thấy tin nhắn quen thuộc này, Đường Tụng lại nhớ đến lần hẹn hò đầu tiên của hai người.

Cũng trong đêm đó, hắn đánh mất nụ hôn đầu.

Hắn cười trả lời: “Ok, gà con.”

Đổng Ngọc Ngôn: “Hôm nay sẽ có bất ngờ nha, chờ mong nha.”

Quả nhiên, phong cách của Đổng hoa khôi vẫn không thay đổi, mỗi lần đều có chút đặc thù.

Đường Tụng để điện thoại xuống, bắt đầu làm việc.

Có ‘lý giải khi đọc’, hiệu suất làm việc tăng lên không ít.

Công ty hậu cần Hoa Vũ.

Đổng Ngọc Ngôn để điện thoại xuống, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ.

Tài liệu buồn tẻ trong màn hình máy tính, cũng trở nên rực rỡ hơn.

“Thời gian trôi qua chậm quá.” Ba tiếng tiếp theo, nàng bắt đầu nhìn đồng hồ rất nhiều lần.

Ngóng trông trên lúc tan làm.

“Quản lý (tổ trưởng), tối nay có rảnh không?” Đến gần tan làm, đồng nghiệp Lý Nhịu hỏi nhỏ: “Giám đốc Lưu bên trang trí Thiên Thịnh bảo tôi hỏi một chút, ông ta muốn bàn chuyện hợp đồng mua sắm.”

Đổng Ngọc Ngôn sầm mặt lại, trực tiếp từ chối: “Không rảnh.”

Lý Nhụy do dự một chút, bổ sung: “Nghe ý của giám đốc Lưu, nếu như chúng ta từ chối, vậy chuyện hợp tác sẽ kết thúc.”

“Quên đi, ít nhất cũng ta cũng đã QcTlẒ gắng, lại tìm khách hàng khác là được.” Đổng Ngọc Ngôn nhíu mày nói.

“Được, vậy tôi sẽ trả lời.” Lý Nhụy thở dài, mặt đầy thất vọng.

Một lát sau, Lưu Húc chậm rãi đi đến, cười ha hả nói: “Quản lý Đổng này, toàn bộ công ty đều đang chờ cô bắt được trang trí Thiên Thịnh đấy. Sao vậy? Có phải là sắp thành công rồi không? Vậy thì cô đúng là công thần của công ty rồi, chúng tôi đều đang chờ mở tiệc khánh công cho cô đây.”

Nghe thấy giọng điệu chế giễu này, Đổng Ngọc Ngôn lập tức sầm mặt lại.

Bởi vì nàng đột nhiên cắm vào, khiến cho Lưu Húc mất vị trí quản lý (tổ trưởng) tổ 5.

Đối phương có lòng oán hận thì nàng cũng hiểu, đổi lại là nàng thì cũng sẽ như thế.

Thế nhưng mà, đối phương không ngừng tuyên truyền lời đồn sau lưng nàng, hiện giờ còn châm chọc ở ngay trước mặt nàng.

Đây là cho rằng nàng đang cáo mượn oai hùm?

“Đúng vậy, loại chuyện này là phải nhờ vào quản lý Đổng. Dù sao người ta cũng có một người bạn trai là đại gia chống lưng mà.”

“Ha ha, quản lý Đổng, hình như người bạn trai kia của cô chưa từng xuất hiện nhỉ, chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy, không phải là giả chứ?”

“Nói nhăng gì vậy, có thể là người ta chia tay thôi.”

Theo Lưu Húc đứng ra chế giễu.

Rất nhiều đồng nghiệp ghen tỵ với nàng đều nhảy ra nói xỏ.

Chấn động do tấm ảnh kia mang lại đã lắng xuống.

Trải qua hơn một tháng quan sát, cùng với những tin tức nhận được từ các nhân viên khác.

Kết hợp với cảm giác bất lực mà Đổng Ngọc Ngôn thể hiện khi khai phát hộ khác ‘trang trí Thiên Thịnh’ này.

Tất cả mọi người đều có một nhận thức chung: Đổng Ngọc Ngôn căn bản là không có quan hệ gì cả, tất cả chỉ là phét lác mà thôi.

Người bạn trai kia, đại khái cũng là cáo mượn oai hùm mà thôi.

Giống như bán hàng online trên internet vậy, chỉ có cái mã mà thôi.

Hơn nữa, Đổng Ngọc Ngôn chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, trước đó còn làm ở bên khai phát, có tài đức gì mà làm lãnh đạo bên phòng tiêu thụ bọn họ?

Vừa rồi nghe nói Đổng Ngọc Ngôn chính thức từ bỏ trang trí Thiên Thịnh.

Những người này rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu nói mấy lời khó nghe.

Bởi vì phòng tiêu thụ thường xuyên phải gọi điện thoại liên lạc với hộ khách, cho nên mảnh khu vực này được ngăn cách riêng, giống như một văn phòng lớn.

Cộng thêm mấy người này nói chuyện không nhỏ, nên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Có nữ đồng nghiệp giả bộ quan tâm hỏi: “Quản lý Đổng, thật ra cô có thể học chị Từ của tổ 3, cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần nghĩ thông suốt, có cái gì mà không chiếm được?”

“Sao cô biết người ta không làm như vậy? Không thấy người ta ăn mặc xinh đẹp như vậy sao? Nói không chừng tối nay còn có hoạt động đặc thù nào đó.”

“Lý Kiều, Vương Ngọc Thiến! Câm miệng cho tôi!” Đổng Ngọc Ngôn tức đến đỏ mặt, trừng mắt với hai người kia.

Chế giễu nàng không có năng lực, không có quan hệ thì thôi đi.

Dù nàng khó chịu, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu như không dựa vào quan hệ của gia đình Đường Tụng, một người bình thường như nàng là không thể kết bạn với những nhân vật lớn kia.

Thế nhưng nói xấu nàng bán thân thể, chuyện này thì nàng không nhịn được.

Nàng quét mắt nhìn những đồng nghiệp nhảy ra nói xỏ kia, nội tâm bắt đầu yên lặng nhớ kỹ từng người một.

Còn cả tên từng quấy rối nàng ở tổ 1 kia nữa.

Cho đến giờ, nàng vẫn không phải người ngậm mồm ăn thua thiệt.

Mấy người này, nàng sẽ nhớ kỹ, có cơ hội sẽ trả thù từng kẻ một.

Hơn nữa, cũng không phải nàng không có gì cả.

Chỉ cần Đường Tụng còn ở đây, chỉ cần Đường Tụng còn thích nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ có vốn liếng để làm tất cả những chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment