Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Giây Phút Đỉnh Phong Của Đổng Ngọc Ngôn

Chương 305: Giây phút đỉnh phong của Đổng Ngọc Ngôn Chương 305: Giây phút đỉnh phong của Đổng Ngọc Ngôn

Thấy Đổng Ngọc Ngôn tức đến thở hổn hển.

Lưu Húc cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Đồng nghiệp đùa giỡn với nhau mà thôi, quản lý Đổng nghiêm túc như vậy làm gì.”

“Đúng vậy đúng vậy, mọi người chỉ đùa thôi mà.”

“Ha ha, quản lý Đổng cố lên ha!”

Đổng Ngọc Ngôn thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Nàng liên tục nói với bản thân phải bình tĩnh, không thể để bọn họ chê cười.

Thế nhưng mà, mặc kệ nàng có tâm cơ thế nào, thì nàng cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp thôi.

Trong bất tri bất giác, hốc mắt đã đỏ bừng.

Tinh… điện thoại di động trong tay Đổng Ngọc Ngôn rung lên một cái.

Cảm xúc lập tức bị đánh gãy.

Đổng Ngọc Ngôn vội vàng cầm điện thoại lên xem một chút.

Đường Tụng: “Chuẩn bị xuống đi, anh sắp đến rồi.”

Trong nháy mắt, nước mắt tích trữ trên hốc mắt đã trượt xuống, rơi võ vụn trên mặt đất.

Nàng cố gắng bĩnh tĩnh lại, trả lời: “Ok, em xuống ngay đây.”

Cất điện thoại, Đổng Ngọc Ngôn lau nước mắt, không rên một tiếng, thản nhiên cầm túi xách, muốn rời đi.

Lưu Húc lại không nhịn được, cười nói: “Quản lý Đổng, lẽ nào cô chột dạ, không dám ở lại trò chuyện với mọi người?”

Đổng Ngọc Ngôn lạnh lùng liếc một vòng, lại lạnh lùng nói: “Bạn trai tôi đến đón, thế nào? Các anh rất tò mò về anh ấy đúng không? Có cần xuống xem hay không?”

Quả thực là nàng lo lắng mượn quan hệ của gia đình Đường Tụng thì sẽ làm cho đối phương cho ấn tượng không tốt với mình, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự không có chỗ dựa.

Ít nhất thì người bạn trai Đường Tụng là thật, hơn nữa tình cảm của hai người rất tốt.

Nếu như có thể mượn Đường Tụng để đánh mặt đám người này, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Đối với đám tiểu nhân ghen tỵ đến đỏ mắt này, nàng chỉ hận không thể tát chết bọn họ, một giây cũng không muốn chờ!

Nghe vậy, mấy người liếc mắt nhìn nhau, nội tâm hơi bối rối.

Chẳng lẽ vị bạn trai trong truyền thuyết của Đổng Ngọc Ngôn là thật?

Nếu là thật, vậy thì rắc rối to.

Lưu Húc phủi tay, cười nói: “Được, vây chúng ta đi xem một chút.”

Lưu Húc vốn là quản lý (tổ trưởng) tổ 5, quan hệ rất thân thiết với mấy nhân viên trong tổ.

Họ cũng rất rõ ràng động tĩnh gần đây của Đổng Ngọc Ngôn.

Nếu như Đổng Ngọc Ngôn thật sự có năng lực như vậy, sao có thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh như bây giờ?

Sao có thể để một phó giám đốc nhập hàng của trang trí Thiên Thịnh làm khó dễ chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ như đã tính trước của Lưu Húc, vài người còn lại cũng lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ bình tĩnh.

Bọn họ thường xuyên âm thầm bàn tán về Đổng Ngọc Ngôn.

Đã đạt thành nhận thức chung.

Vương Ngọc Thiến cười ha ha nói: “Được, vậy chúng ta đi xem vị đại nhân vật này nào!”

Vương Ngọc Thiến nhấn mạnh ba chữ ‘đại nhân vật’.

Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu mỉm cười, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt, liếc mắt nhìn một vòng: “Ha ha, đối với các cô mà nói, anh ấy đúng là đại nhân vật đấy!”

Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.

Bóng lưng mang theo vẻ quả quyết và lăng lệ.

Mặc dù còn khá ngây ngô và thanh thuần, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút phong thái của nữ cường nhân.

Những người còn lại nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không biết vì sao lại thấy căng thẳng và hồi hộp.

Nhưng vẫn cắn răng đi theo.

Còn nhỏ giọng nói: “Chẳng may Đổng Ngọc Ngôn có chỗ dựa thật thì làm sao bây giờ?”

“Nếu có thật, Đổng Ngọc Ngôn còn chịu ở lại đây để bị khinh bỉ sao? Đổi sang phòng ban khác, hoặc trực tiếp giúp cô ta kiếm mấy hộ khách không tốt sao?”

“Giả vờ giả vịt mà thôi!”

Giống như ‘đám ô hợp’ đã miêu tả: Người vừa tiến vào quần thể, IQ sẽ giảm mạnh, vì thu hoạch được tán đồng, cá thể sẽ nguyện ý vứt bỏ đúng sai, dùng IQ để đổi lấy cảm giác an toàn và lòng cảm mến mà người ta đã chuẩn bị cho.

Hậu cần Hoa Vũ là một công ty vận chuyển hậu cầu, có khu xưởng độc lập của mình.

Dù vị trí khá xa, nhưng diện tích rất rộng lớn.

Hiện giờ chính là giờ tan tầm.

Các công nhân viên lục tục đi ra ngoài.

Đã là cuối thu, sắc trời đã rơi vào bóng tối mù mịt.

Chỉ có ánh trăng mỏng bao phủ đất trời.

Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi chiếc xe thể thao màu trắng ở ngoài cửa.

Không ít người đi ngang qua phải dừng lại, thưởng thức chiếc xe đẹp dưới ánh đèn đêm.

Cũng có một số người nhận ra chiếc xe này.

Đám người Đổng Ngọc Ngôn vừa đi ra khỏi thang máy, đã chú ý đến cảnh tượng bên này.

Theo mấy người đến gần, từng tiếng bán tán truyền vào lỗ tai.

“Là Bentley Continental GTC, quá đẹp!”

“Xe thể thao hơn 4 triệu, có thể không đẹp sao?”

“Dream car nha!”

“Mấu chốt là biển kìa! Biển Đế Đô 8888, chủ xe khẳng định là một nhân vật rất ghê gớm!”

“Là khách hàng lớn của công ty chúng ta sao? Hình như nghiệp vụ của chúng ta còn chưa bao trùm đến Đế Đô mà?”

Mấy người Đổng Ngọc Ngôn cũng nhìn về phía chiếc xe sang trọng kia, trong mắt tràn đầy hướng tới và kính sợ.

Người có thể lái loại xe này, thân phận và thực lực tuyệt đối không đơn giản.

Lý Kiều nhịn không được mà mở miệng: “Quản lý Đổng, bạn trai cô đâu? Không phải nhìn thấy xe sang dừng ở đây, nên ngại không dám đến chứ.”

“Ha ha, đúng là có khả năng này.”

“Tôi cũng thấy thế.”

Đổng Ngọc Ngôn cũng không nói gì, trong nội tâm của nàng, Đường Tụng không kém hơn bất kỳ ai.

Nàng lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Đường Tụng.

Thì lại nghe thấy những tiếng bật thốt.

Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy bóng người quen thuộc bước xuống xe.

Còn nhìn về phía nàng.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười ấm áp, đứng bên cạnh chiếc Bentley sang trọng, phối hợp với ngũ quan tuấn mỹ.

Giây phút này, hắn vô cùng sáng chói giữa màn đêm.

Hắn giống như nam chính bước ra từ trong manga hoặc tiểu thuyết, đứng ở trước mặt đám người.

Hoàn mỹ đến mức không chân thực.

Trái tim nhỏ của Đổng Ngọc Ngôn bắt đầu đập mạnh.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đường Tụng mặc thời trang (skin).

Loại cảm giác bất ngờ và vui sướng tràn đầy đầu óc nàng, để sắc mặt nàng đỏ bừng lên.

Đồng thời, cảm giác hư vinh vô cùng vô tận đang tuôn trào ra.

Đây chính là bạn trai của nàng!

Nàng thở sâu, quét mắt nhìn mấy đồng nghiệp chung quanh, lại cười khẽ một tiếng.

Cất bước đi về phía đó.

Rất nhanh đã đến trước mặt Đường Tụng.

Nàng nhón chân lên, hôn lên bờ môi của Đường Tụng.

Hai tay ôm lấy cổ của hắn, không thèm kiêng nể gì cả, công khai biểu thị chủ quyền!

Đây là giây phút đỉnh phong nhất của nàng từ khi chào đời đến giờ.

Loại cảm giác này, để cho nàng mê say và hướng tới.

Bình Luận (0)
Comment