Trước cửa Hoa Vũ, hiện trường xuất hiện định trệ trong giây lát.
Sau một lát.
Rào rào… tiếng bàn tán ầm ĩ và sôi nổi.
“Đó không phải là Đổng Ngọc Ngôn của phòng tiêu thụ sao?”
“Người đàn ông lái xe Bentley kia là bạn trai của Đổng Ngọc Ngôn?”
“Đàn ông cái gì, đó là nam thần!”
Thời điểm này đúng là lúc tan làm.
Không ít người đều bị hấp dẫn bởi chiếc xe Bentley mang biển Đế Đô kia.
Khiến cho nơi này phải có 40, 50 người tụ tập.
Hai tháng trước, bởi vì một tấm ảnh mà Đổng Ngọc Ngôn trở thành nhân vật có tiếng trong công ty.
Thăng chức tăng lương, trở thành quản lý trung tầng trong công ty, lại được ông chủ tin tưởng.
Trên cơ bản, tất cả mọi người đều biết vị quản lý Đổng may mắn này.
Cũng có rất nhiều người xem thường loại thăng chức dựa vào quan hệ như nàng.
Giây phút này, nhìn Đổng Ngọc Ngôn ở trước mặt.
Tất cả cô gái ở đây đều hiện lên vẻ ‘hận không thể thay vào đó’.
Mấy nhân viên phòng tiêu thụ đi theo để chế giễu, lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi và lo lắng trong mắt đối phương.
Đổng Ngọc Ngôn thì đang trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú phía trước.
Đôi khi, từ từ nhắm mắt lại khi hôn cũng là vì giữ lại ảo tưởng.
Bỏ qua chút thiếu sót trên mặt đối phương, để cảm nhận càng hoàn mỹ hơn.
Nhưng mà đối với nàng mà nói, khuôn mặt của Đường Tụng là hoàn mỹ vô khuyết, nhìn thế nào cũng không đủ.
Sau một nụ hôn dài ẩm ướt, nàng chậm rãi thả lỏng đôi tay đang quấn quanh cổ Đường Tụng ra.
Lau nước miếng trên khóe miệng.
Nhìn bạn trai không gì sánh kịp bên cạnh, lòng hư vinh của nàng đã đạt đến đỉnh điểm.
Nàng kéo bàn tay thon dài ấm áp của Đường Tụng, điềm nhiên hỏi: “Anh yêu, cám ơn anh đã đến đón em.”
“Lên xe thôi.” Đường Tụng mỉm cười, cảm giác hôm nay Đổng Ngọc Ngôn rất chủ động.
“Chờ một chút, em tạm biệt đồng nghiệp đã.”
Đổng Ngọc Ngôn quay người, nhìn đám người Lưu Húc, Vương Ngọc Thiến, Lý Kiều.
Trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: “Hiện giờ đã xác nhận được rồi, mấy vị có thể yên tâm tan làm chưa? Tạm biệt!”
Nàng cũng nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Nói xong, không để ý đến đám người vẫn đang ngây ngốc kia, quay người đi đến ghế phụ, mở cửa xe.
Dừng lại giây lát, nàng một tay nắm khung xe, một tay cầm túi xách, ngắm nhìn bốn phía.
Nàng thấy được vẻ hâm mộ, ghen ghét, e ngại, khiếp sợ… rất nhiều cảm xúc phức tạp ở trên mặt đám đồng nghiệp chung quanh.
Nàng thu tất cả một màn này vào trong mắt, yên lặng nhớ kỹ.
Loại cảm giác quyền thế này, để cho nàng say mê.
Dopamine đang điên cuồng bài tiết trong đầu.
Thậm chí cảm giác khoái cảm này còn mạnh hơn cả khi Đường Tụng làm phép cho nàng.
Nụ cười trên mặt nàng cực kỳ rực rỡ.
Nàng duy trì thần thái, ngồi vào trong xe.
“Thắt dây an toàn.” Đường Tụng nhắc nhở.
Đổng Ngọc Ngôn quay người, hoạt bát nói: “Đường Tụng, anh có thích cách ăn mặc này không? Như cosplay nha.”
Đường Tụng quan sát kỹ một lượt.
Nửa người trên, áo khoác có mũ màu hồng + áo sơ mi trắng.
Nửa người dưới, váy ngắn hai màu xanh hồng + tất chân cao quá gối + giày thể thao.
Phối hợp với mái tóc đen dài, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.
Đường Tụng rất quen thuộc với phong cách này.
Thời đại học, Đổng Ngọc Ngôn thường xuyên ăn mặc như vậy.
Đường Tụng không khỏi cười một tiếng: “Rất đẹp, anh rất thích bất ngờ này.”
Đổng Ngọc Ngôn tiến đến bên tai hắn, nói với giọng quyến rũ mị hoặc: “Quần áo đều là quần áo thời đại học của em, em còn cố tình đi làm tóc nha. Sao nào, có muốn lái xe đưa em về trường cũ một chuyến không?”
Tiếng động cơ vang lên, chiếc Bentley lập tức lao đi.
Nhìn chiếc xe đi xa.
Đám người Lưu Húc mới lấy lại tinh thần, sắc mặt cả đám đều vô cùng khó coi.
“Móa, Đổng Ngọc Ngôn đang giả heo ăn hổ!”
“Chúng ta làm gì bây giờ? Đổng Ngọc Ngôn chắc chắn sẽ trả thù!”
Lý Kiều tràn đầy kinh hoàng, kêu lên: “Lưu Húc, anh đã nói là Đổng Ngọc Ngôn chỉ phô trương thanh thế thôi mà?”
“Đúng thế! Anh nói là bạn trai của Đổng Ngọc Ngôn là giả cơ mà?”
Lưu Húc cắn răng, nói: “Sợ cái gì, cùng lắm thì bị sa thải thôi! Xã hội văn minh có pháp luật, Đổng Ngọc Ngôn còn có thể làm gì chúng ta?”
“Anh nói thì nhẹ, nhưng bây giờ tìm việc rất khó.”
“Công việc ở Hoa Vũ rất thoải mái, tiền lương cũng không ít, tôi không muốn đổi việc.”
…
Học viện khoa học kỹ thuật Yến Thành.
Trên tầng hai nhà ăn.
“Lúc đi học, em thích nhất Bibimbap ở đây, thường xuyên đi ăn với Từ Tình, nhưng bọn em ăn không nhiều, thường xuyên ăn không hết.”
Đường Tụng cười nói: “Anh biết, hai người các em chính là người nổi tiếng trong trường. Anh nghe nói có rất nhiều nam sinh vì ngắm các em mà thay đổi thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi, chạy đến nhà ăn để gặp các em.”
“Hay là lúc nào em bảo Từ Tình cũng mặc quần áo học sinh, rồi ba chúng ta đi dạo trường học nhé?” Đổng Ngọc Ngôn chớp chớp mắt, nhìn bạn trai ở đối diện.
Đường Tụng là một người rất thành thật, lập tức gật đầu nói: “Cũng được, chủ yếu là để hồi ức lại cuộc sống đại học.”
Đổng Ngọc Ngôn cười một tiếng, nói: “Thật ra, từ sau khi chúng ta đến với nhau, em vẫn luôn muốn trở về trường một chuyến, cùng anh ăn cơm ở đây, cùng anh đi dạo trong sân trường. Em càng thích anh, thì càng hối hận vì đã bỏ lỡ anh tận 4 năm. Nếu như em có thể sống lại lúc mới vào đại học, em nhất định phải theo đuổi anh đầu tiên.”
Đường Tụng cười nói: “Vậy chúc giấc mơ của em trở thành sự thật, đến khi đó nhớ lợi dụng ưu thế biết trước tất cả, trở thành nhà giàu nhất thế giới, nuôi anh cả đời.”
“Khá lắm! Nghe anh nói vậy, sau này có tài liệu để nằm mơ rồi.”
Đổng Ngọc Ngôn lại cầm chai nước lên cụng với Đường Tụng.
Uống mấy hợp, cả người mới trầm tĩnh lại.
Một ngày hôm nay, tâm trạng của nàng biến động quá nhiều.
Ban đầu, đối mặt với nói xấu và trào phúng của đồng nghiệp, nàng chỉ biết nhẫn nại, nhịn nhục đến cực hạn.
Sau đó Đường Tụng xuất hiện, đánh nát tất cả tin đồn nhảm nhí, để toàn thân nàng được bao phủ dưới vinh quang.
“Còn nhớ Lưu Thừa Dương lớp chúng ta không? Nghe nói sau khi tốt nghiệp xong thì vay tiền đầu tư cổ phiếu, cuối cùng vỡ nụ, còn trẻ tuổi đã không còn hi vọng vươn mình.”
“Còn cả Cao Hiểu Thần nữa, bởi vì bề ngoài rất tốt, bây giờ đang làm streamer, nghe nói kiếm được không ít.”
“Lý Tuấn Dương thì bị lãnh đạo tán tỉnh mấy tháng, sợ quá không dám đi làm, mấy ngày trước đã chủ động từ chức.”
…
Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Nhớ lại quãng thời gian khi còn học ở đây.
Bàn luận về những người bạn học cũ đã trời nam biển bắc.
Sau khi tốt nghiệp, Đường Tụng gần như không liên lạc với những người bạn thời đại học này.
Trở về mái trường xưa quen thuộc.
Nghe những cái tên quen thuộc trong miệng Đổng Ngọc Ngôn, nghe sự tích của bọn họ, nội tâm hắn cũng hơi cảm khái.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều có cơ duyên khác nhau.
Có người thì thi nghiên cứu sinh, thành công lên bờ.
Có người bản thân là ‘phú nhị đại’, tốt nghiệp xong vẫn chơi bời lêu lổng.
Cũng có người giống như Đường Tụng lúc trước, bị sa thải, không tìm được việc làm, phải phát sầu vì tiền nhà tiền ăn tiền sinh hoạt.
Rất nhiều người thì miễn cưỡng tìm được một công việc không quá hài lòng, bắt đầu đối mặt với sự tàn khốc của xã hội.
Đại học là một nơi tạm thời tụ tập những người không cùng giai tầng vào một chỗ, cho mỗi một cá nhân có một loại ảo ác, mình và người chung quanh đều không khác gì nhau.
Cùng lắm thì người ta mặc quần áo đắt hơn mình thôi, điện thoại và máy tính tốt hơn mình một chút thôi.
Nhưng sau khi tốt nghiệp và quay đầu nhìn lại, thì ra có một số người, bọn họ đã đứng ở vạch đích trước khi bạn xuất phát rồi.