Ăn cơm tối xong.
Hai người ngồi xe, mở mui trần, chậm rãi đi dạo trong sân trường.
Rất nhiều sinh viên đi qua bị hấp dẫn bởi một màn này.
Đổng Ngọc Ngôn giang hai tay, híp mắt lại, tựa trên thành ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngày thu.
Nàng rất thích loại cảm giác được mọi người chú ý này.
Biểu cảm quen thuộc, phối hợp thêm cách ăn mặc ngày hôm nay, tựa như lại biến thành hoa khôi trường của ngày xưa.
Đường Tụng một tay lái xe, một tay đặt trên đùi nàng.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc tất chân cao quá gối của nàng.
Đổng Ngọc Ngôn có khung xương nhỏ, nhìn trông hơi gầy, nhưng thật ra rất có thịt.
Bắp đùi thẳng tắp tinh tế, xúc cảm rất tốt.
Khi lái đến một quảng trường rộng rãi, thì Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên quay sang, dịu dàng nhìn hắn: “Đường Tụng, anh chính là thần của em, em yêu anh.”
Đường Tụng dừng xe, mỉm cười nhìn nàng, hỏi: “Hình như gần đây em không vui lắm, hôm nay còn rất kích động, kể với anh đi, rốt cuộc em gặp khó khăn gì? Nếu em đã nói anh là thần của em, vậy hãy để thần giúp em quét sạch buồn bực đi, ma pháp học đồ đáng yêu.”
“Bây giờ em đã là ma pháp sư chính thức rồi nha.” Đổng Ngọc Ngôn uốn éo người, cắn môi nói: “Là một việc nhỏ trong công việc, em sẽ tự xử lý… A.”
Cảm nhận được nhiệt độ hừng hực trong quần, thân thể Đổng Ngọc Ngôn hơi run lên, vội vàng đè tay hắn, tội nghiệp nói: “Đừng, chỗ này nhiều người, sẽ bị nhìn thấy.”
Đường Tụng đã nghiên cứu toàn bộ cơ thể nàng rồi, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng không phải là thứ mà nàng có thể chịu nổi.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Đường Tụng đóng mui xe lại, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Đổng Ngọc Ngôn, vẫn tiếp tục động tác của mình.
Không thể không nói, nàng mặc quần áo như vậy, cộng thêm hoàn cảnh tại trường học, có thể gia tăng thuộc tính.
Đường Tụng cảm thấy lực công kích của mình tăng lên không ít.
Đổng Ngọc Ngôn cắn cắn cánh môi nở nang, ánh mắt long lanh như nước: “Em… em không muốn lợi dụng quan hệ của gia đình anh, em sợ người nhà anh sẽ xem thường em, anh để em tự xử lý được không?”
Đường Tụng hơi dừng lại.
Ban đầu, khi ở chung với Đổng Ngọc Ngôn, tiến độ của nhiệm vụ chính tiến vẫn chưa tăng lên, hắn cũng không có vốn liếng và quan hệ gì cả.
Cho nên chỉ yên lặng thừa nhận thân phận ‘phú nhị đại’.
Bây giờ, hắn đã có rất nhiều thứ, cũng không tính là một nhân vật nhỏ nữa.
Hắn thu hồi bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn bị hắn nhìn đến hoảng hốt, kéo tay hắn vào trong váy của mình: “Đừng giận mà, bọn mình đến với nhau chưa lâu. Nếu bây giờ đã mượn quan hệ trong nhà anh để giúp em, cha mẹ anh sẽ thấy em thế nào? Em biết trong lòng anh, em có thể có hơi nịnh nọt bợ đỡ. Thậm chí ban đầu tiếp cận anh, cũng là bởi vì biết thân phận của anh.”
Nói đến đây, nàng lại rúc vào trong ngực hắn.
Nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mà, bây giờ em thật sự yêu anh, em không muốn rời khỏi anh. Sau khi ngồi vào xe, em ngửi thấy mùi nước hoa của những cô gái khác, giây phút đó em cực kỳ sợ hãi. Anh quá ưu tú, quá hoàn mỹ, em rất sợ sẽ đánh mất anh, em không thể tưởng tượng được cuộc sống khi không có anh. Cho nên em mới đề nghị quay về trường một chuyến, đối với anh, ưu thế lớn nhất của em có thể chính là cái thân phận hoa khôi trường này.”
Hai mắt Đường Tụng như run lên, hắn thu hồi bàn tay, ôm lấy bản vai nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Nói ra: “Tài phụ và địa vị cũng là một bộ phận của sức hút, em không cần vì thế mà áy náy. Về phần mùi nước hoa…”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng ngẩng đầu hôn lên miệng hắn: “Đừng nói được không, cứ để em lừa gạt mình đi. Mặc kệ là thế nào, em cũng muốn trải nghiệm một tình yêu hạnh phúc với anh, anh là bạn trai em đúng không? Anh sẽ quan tâm em, chăm sóc em, sẽ cho em cảm giác an toàn khi em cần.”
Đường Tụng thở dài, cũng nuốt lời muốn nói vào bụng.
Đổng Ngọc Ngôn rất thông minh, lòng dạ sắc bén, chắc là đã đoán được hắn có những người phụ nữ khác.
Dù sao một cặp tình nhân bình thường, lúc nào cũng chỉ hận không thể dính lấy nhau, ngày ngày ăn cơm, xem phim…
Tại phương diện này, Đổng Ngọc Ngôn vẫn luôn rất hiểu chuyện.
Hắn ngồi thẳng, nhìn vào mặt Đổng Ngọc Ngôn, gật đầu nói: “Ngọc Ngôn, đầu tiên anh phải nói với em một điểm.” Đường Tụng dựng một ngón tay: “Anh không có phụ huynh làm quản lý cấp cao trong tập đoàn Đường Tống, là Lý Minh Bác hiểu lầm thôi.”
Đổng Ngọc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Là… là thế sao? Vậy… vậy…”
Nàng muốn hỏi, vì sao Đường Tụng vẫn không giải thích với nàng, nhưng lại lo nếu nói ra sẽ phá hỏng tình cảm của hai người.
Đường Tụng lắc đầu: “Tất cả những gì anh có bây giờ, không liên quan gì đến những người khác. Là anh tự mình phấn đấu, tự mình kiếm được từng chút một. Về phần tập đoàn Đường Tống, đúng là có quan hệ rất sâu với anh.”
Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy thì không thể tin nổi, nói: “Thì ra anh luôn xuất quỷ nhập thần, là đang lập nghiệp thật? Bảo sao cứ để ngày nghỉ ngày lễ là sẽ không thấy bóng dáng anh đâu.”
Sắc mặt Đường Tụng hơi đỏ lên, cũng may là ánh sáng không tốt.
Hắn ưỡn mặt mo, gật đầu thừa nhận.
Ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên rung động kịch liệt, đầu óc điên cuồng vận chuyển.
“Đường Tụng, tập đoàn Đường Tống… Đường Tống…”
Các loại thông tin va chạm và nổ tung trong đầu óc.
Đường Tụng lập nghiệp khi vào đại học.
Tập đoàn Đường Tống được thành lập hơn 3 năm trước, đến giờ vẫn chưa tròn 4 năm.
95% cổ phần của tập đoàn Đường Tống thuộc về một cơ cấu đáng tin ở hải ngoại, đến nay vẫn chưa rõ tin tức về cổ đông này.
Người đứng tên tập đoàn Đường Tống là Kim Mỹ Nga cũng chỉ có 5% cổ phần, nàng cũng là chủ tịch kiêm CEO công ty.
Tập đoàn Đường Tống được đánh giá hơn ngàn tỷ.
Dưới cờ của nó có giải trí Tụng Mỹ, địa sản An Gia, Đường Nghi…
Chân nàng bắt đầu run rẩy dữ dội, sắc mặt đỏ lên vì kích động.
Không dám nghĩ tiếp, không dám nghĩ tiếp.
Luôn cảm thấy càng nghĩ càng ly kỳ, càng nghĩ càng không thể tưởng tượng được.
Nếu như tập đoàn Đường Tống là của Đường Tụng thật, vậy sao hắn có thể an tâm ở lại Yến Thành, còn có lòng dạ và thời gian ngồi ở đây với nàng chứ.
Một lúc sau, nàng nói với âm thanh khô khốc: “Anh và tập đoàn Đường Tống có quan hệ thế nào?”
Đường Tụng suy nghĩ một lát, cho nàng một đáp án không tính là lừa gạt: “Anh sở hữu một bộ phận cổ phần, chẳng qua là bây giờ còn không có năng lực khống chế nó.”
Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy, trực tiếp ngã oặt trên ghế.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại sáng tạo huy hoàng.
Chưa đến 24 tuổi, đã là cổ đông của tập đoàn ngàn tỷ?
Đó là tài phú và địa vị mà nàng không thể nàng tưởng tượng ra được.
Cho đến giờ, nàng vẫn luôn là một người tự tin, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy mình không xứng với Đường Tụng.
Nàng cố hết sức hỏi: “Anh… anh không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không.” Đường Tụng lắc đầu, nhíu mày nói: “Hiện giờ có thể nói vấn đề em gặp phải trong công việc chưa?”
Đổng Ngọc Ngôn liếm bờ môi khô khốc, chỉ thấy toàn thân khô nóng.
Nàng cảm thấy mình đã trúng loại thuốc mạnh nhất, run rẩy nói: “Rừng cây phía đông rất ít người, phong cảnh còn rất đẹp, hay là anh lái xe qua đó trước đi nhé? Em có vài lời muốn nói với anh, chờ em nói xong thì chúng ta lại nói đến vấn đề đó sau.”
Đường Tụng nghe vậy thì cười một tiếng.
Đánh tay lái, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại tại một chỗ tối tăm và u tĩnh.
Hắn đưa tay nắm cằm của Đổng Ngọc Ngôn, ngắm nghía khuôn mặt đỏ hồng của nàng.
Ngón tay vuốt ve cánh môi nở nang của nàng, lại dùng sức đè lên.
Đổng Ngọc Ngôn mở túi xách, lấy ra một hộp kẹo cao su, nhét mấy viên vào miệng.
Xông qua, lập tức cho hắn một nụ hôn thật dài.
Sau đó, đầu nàng càng ngày càng thấp, nhẹ nhàng tựa lên đùi Đường Tụng.
Bắt đầu nghiêm túc nói ra ‘tâm sự’ của mình.
Đường Tụng tựa trên ghế, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng.
Thỉnh thoảng lại an ủi nhịp tim kích động của nàng.