Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 309 - Chương 309: Tổng Bộ

Chương 309: Tổng bộ Chương 309: Tổng bộ

Đế Đô.

Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Đường Tống.

Giao thông nơi này rất tiện lợi, hoàn cảnh chung quanh ưu mỹ mà sạch sẽ.

Toàn bộ cao ốc được tạo thành từ hai tòa nhà 48 tầng hình bầu dục.

Hai tòa nhà được kết nối với nhau bằng hai lối đi rất có cảm giác khoa học kỹ thuật.

Cái này tượng trưng cho lý niệm của tập đoàn Đường Tống: Đa nguyên phu hóa, kết nối tương lai.

Hai lối đi này sẽ có ánh đèn chói mắt vào ban đêm, giống như hai Ngân Hà chảy xuôi.

Là một cảnh đẹp nổi tiếng ở Đế Đô.

Liễu Bảo Nguyệt lái chiếc Benz S-Class mới được cấp vào bãi đỗ xe.

Ngẩng đầu nhìn tổng bộ hùng vĩ ở trước mắt, nhịn không được mà thất thần.

Lúc này vừa lúc là giờ làm việc.

Không ít nam nam nữ nữ ăn mặc thời thượng đi qua lại bên cạnh nàng.

Bước chân vội vàng, thần sắc trầm tĩnh.

Nàng hít thở sâu, trong lòng có chút cảm khái.

Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ huấn luyện trong tổng bộ một tháng.

Đây cũng là một khiêu chiến không nhỏ với một người mới tốt nghiệp như nàng.

Nàng cầm điện thoại lên, chụp lại hai tòa nhà cao lớn và tráng lệ trước mắt.

Thuận tay đăng lên vòng bạn bè: “Khởi đầu mới!”

Thân là đổng sự ( thành viên ban giám đốc) công ty Công Hiệt, là quản lý phòng vận doanh, nàng cũng xem như là một phần tử của tập đoàn Đường Tống.

“Là thời điểm đi nhận thức tập đoàn bá chủ mới quật khởi này.”

Nàng âm thầm nói với mình một câu, sau đó cất bước đi về phía tòa nhà A.

Xuyên qua cổng chính xinh đẹp.

Đại sảnh rộng rãi sáng tỏ, nguyên tố thời thượng và khoa học kỹ thuật cùng hội tụ.

Nhìn trông rất đặc biệt, rất cao cấp.

Thưởng thức một lúc, lại chụp mấy tấm ảnh.

Đang định gọi điện cho Trịnh Thu Đông.

Thì một giọng nói hơi quen thuộc vang lên: “Bảo Nguyệt?!”

Nàng quay người nhìn lại, vui vẻ nói: “Sư tỷ Hứa Đan? Đã lâu không gặp!”

Hứa Đan là sư tỷ trong trường đại học, hai người đều ở trong hội học sinh.

Hồi còn đi học, quan hệ của hai người rất không tệ.

Liễu Bảo Nguyệt đi học, có không ít sách giáo khoa là do vị sư tỷ này tặng miễn phí cho nàng.

Nhưng từ sau khi đối phương tốt nghiệp, hai người liên lạc ít hơn, chỉ thỉnh thoảng bình luận vài câu trên vòng bạn bè của lẫn nhau.

Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp mặt ở đây.

Khác với hình tượng giản dị và hào phóng lúc còn đi học, Hứa Đan bây giờ ăn mặc rất thành thục.

Mái tóc nâu dài gợn sóng, trên người mặc một bộ âu phục thoải mái lại thời thượng.

Trang điểm khá đậm, móng tay được sơn tỉ mỉ.

Tựa như biến thành một người khác.

“Là em thật à?” Hứa Đan bước nhanh qua, kéo tay Liễu Bảo Nguyệt: “Đúng là lâu rồi không gặp, đã hơn một năm rồi.”

Liễu Bảo Nguyệt cũng hơi cảm khái: “Đúng vậy, từ khi chị tốt nghiệp, chúng ta chưa gặp mặt.”

Hai người mang theo vui sướng khi lâu ngày không gặp, bắt đầu trò chuyện, vẻ xa lạ cũng dần biết mất.

Hứa Đan tò mò hỏi: “Bảo Nguyệt, em tốt nghiệp xong thì vào Weibo đúng không? Đến bên này là có chuyện gì sao?”

Liễu Bảo Nguyệt lắc đầu nói: “Em nghỉ việc ở Weibo rồi, trước mắt đang nhậm chức ở công ty con của tập đoàn, hôm nay đến tổng bộ để tiếp nhận huấn luyện trước khi nhập chức.”

“A! Chúc mừng chúc mừng, tập đoàn chúng ta mạnh hơn Weibo rất nhiều, em chọn đúng rồi!” Hứa Đan nở nụ cười xán lạn, nói: “Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, lát nữa chị kéo em vào nhóm chat trường học trong tập đoàn. Trong tập đoàn có không ít sinh viên trường ta, có mấy vị sư huynh sư tỷ thậm chí đã bò lên chức quản lý rồi. Tất cả mọi người đều là người cùng trường, lại làm cùng một công ty, tự nhiên muốn giúp đỡ lẫn nhau.”

Liễu Bảo Nguyệt gật đầu: “Được, cảm ơn sư tỷ.”

“Hơn một năm không gặp, lại khách khí như vậy.” Hứa Đan kéo tay Liễu Bảo Nguyệt, thái độ rất thân mật: “Ha ha, hồi trước thấy em rất đáng yêu, bây giờ vẫn đáng yêu như vậy. Sau này có thể làm cùng một công ty, quá tốt rồi! Em cũng đừng gọi sư tỷ sư tỷ nữa, gọi chị Đan Đan là được.”

Liễu Bảo Nguyệt cũng cười ấm áp: “Được, chờ em xử lý xong chuyện trong tay, sẽ mời chị Đan ăn cơm. Thời đại học chị thường xuyên chăm sóc em, đến giờ vẫn chưa cảm ơn chị.”

Hứa Đan nhiệt tình nói: “Muốn mời cũng phải là chị mời, ai bảo chị là tiền bối chứ. Đi thôi, chị dẫn em vào. Bộ phận tài nguyên và nhân lực ở tầng 30, họ chiếm nguyên một tầng đó, có rất nhiều tổ khác nhau. Em đi qua một mình, nhất định sẽ luống cuống.”

Liễu Bảo Nguyệt vội vàng gật đầu, có một người quen dẫn đi, quả thực là bớt không ít chuyện.

Cũng không cần làm phiền Trịnh Thu Đông đi xuống.

Xuyên qua cổng quẹt thẻ, lọt vào mắt là hai hàng thang máy, tổng cộng 10 cái.

Thang máy chia làm hai tổ, tầng cao và tầng thấp.

Hai người đứng chờ ở thang máy lên tầng cao, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện về tình hình gần đây.

Một lát sau, hai người đi vào thang máy.

Hứa Đan bắt đầu giới thiệu về kết cấu tổng bộ và tình hình của các phòng ban, cũng thuận miệng nói về chức vị của mình bây giờ.

Rất hợp với ngành học của nàng.

Nàng làm chuyên viên môi giới trong bộ phận quản lý PR của tập đoàn.

Cũng chính là phụ trách kết nối với các công ty truyền thông, quan hệ xã hội.

Liễu Bảo Nguyệt yên lặng nghe, thầm ghi nhớ trong lòng.

Trước khi đến tổng bộ, nàng đã tự cho mình một quy củ là: Nhìn nhiều, học nhiều, làm nhiều, nói ít.

Nàng muốn để mình lột xác và trưởng thành trong một tháng này.

Không cô phụ sự tin tưởng và mong đợi của Đường Tụng với mình.

“Đến rồi.” Hứa Đan kéo tay Liễu Bảo Nguyệt.

Hai người đi ra khỏi thang máy, Liễu Bảo Nguyệt chỉ thấy hai mắt tỏa sáng.

Chỉnh thể khu làm việc có sắc điệu nhu hòa nội liễm, phong cách thiết kế thời thượng ưu nhã.

Các công trình tạo nên một loại không khí cao cấp và hiện đại hóa.

Nàng rất thích hoàn cảnh làm việc nơi này.

“Chắc em phải đến tổ huấn luyện và phát triển, đi dọc theo đường này là được.” Hứa Đan chỉ dẫn cho Liễu Bảo Nguyệt một lát, sau đó nói: “Sắp vào giờ làm rồi, chị phải qua đó điểm danh, chờ em xong việc thì liên lạc với chị, bái bai thân ái.”

“Bái bai.” Liễu Bảo Nguyệt vẫy tay chào Hứa Đan.

Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, sau đó nàng mới gọi điện cho Trịnh Thu Đông.

Trong văn phòng.

Trịnh Thu Đông nhìn tin nhắn trên điện thoại, không khỏi thở dài.

Chủ tịch Kim: Sau khi an bài huấn luyện xong, dẫn Bảo Nguyệt đến phòng làm việc của tôi.

Từ sau khi nhận được email của Đường tổng, Trịnh Thu Đông cũng biết là sẽ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, với tính cách và tình cảm của chủ tịch Kim dành cho Đường tổng, làm sao có thể không đi nghênh đón vị tình địch này chứ.

Trong một tháng tiếp theo, chỉ sợ mình phải tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào chuyện này rồi.

Trong lúc Trịnh Thu Đông đang suy tư, thì điện thoại vang lên.

Cầm lên xem, lại thở dài lần nữa.

Nên đến vẫn phải đến.

Hắn đứng lên, nghe máy.

“Alo, Bảo Nguyệt, cô đến dưới lầu rồi sao?”

“Tầng 30? Cô đang ở khu vực nào?”

“Được, đứng đó chờ tôi, tôi sẽ qua đó.”

Cúp máy, Trịnh Thu Đông sửa sang lại đầu tóc.

Thu liễm cảm xúc buồn bực, bảo trì dáng vẻ mỉm cười, rồi bước nhanh ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment