Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 311 - Chương 311: Ba Năm Trước

Chương 311: Ba năm trước Chương 311: Ba năm trước

Ấn tượng đầu tiên của Liễu Bảo Nguyệt với văn phòng này là sáng sủa.

Ba mặt tường thủy tinh khiến văn phòng có ánh sáng cực tốt.

Trang trí và nội thất rất đặc biệt, dùng rất nhiều hình vẽ hình học và đường cong.

Bên trong có rất nhiều vật trang trí và nội thất độc đáo, tổng thể có một cảm giác rất ấm áp.

Diện tích văn phòng rất rộng lớn, thậm chí còn có cả cầu thang.

Giữa cầu thang là một khu nghỉ ngơi, bốn phía được ghế salon cao cấp bao quanh.

Biên giới cầu thang là những vòng sắc màu ấm.

Khu vực bên trên là một chiếc bàn làm việc có hình tam giác ngược, phía trên bày các loại vật dụng làm việc và máy tính.

Một cô gái xinh đẹp đang ngồi phía sau bàn.

Hình như chú ý đến Liễu Bảo Nguyệt, nàng đứng dậy từ ghế ngồi.

Tướng mạo của nàng hết sức ôn nhu dịu dàng, không có bất kỳ tính công kích nào, mũi rất cao, bờ môi nở nang sung mãn.

Đôi mắt tươi mắt có thần, đồng tử màu nâu sạch sẽ trong suốt.

Làn da oánh nhuận sáng bóng, không có tì vết.

Dáng người nàng rất đẹp, chỉnh thể hiện ra một chữ S hoàn mỹ.

Dưới sự phụ trợ của vòng eo tinh tế, bộ ngực sung mãn, bờ mông mượt mà vểnh cao.

Trên người mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, nửa dưới là váy zip màu hồng cánh sen.

Máu tóc nâu dài được buộc thành đuôi ngựa, sợi tóc thẳng xõa tung, hai bên tóc mềm mại tự nhiên, khiến khuôn mặt ưu mỹ của nàng nổi bật lên.

Hơn 10 giờ sáng, nắng ấm mùa thu hắt vào từ ngoài cửa sổ thủy tinh.

Nhẹ nhàng chiếu rọi lên người nàng, giống như là dát lên một tầng ánh sáng.

Cả người nhìn trông rất cao quý, trang nhã.

Nàng rất khiêm tốn, có rất ít ảnh chụp rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Nhưng cách ăn mặc của nàng lại rất nổi tiếng, áo sơ mi kết hợp với váy bao mông, phối màu thường rất ấm áp và xinh đẹp.

Cũng có rất nhiều người bắt chước cách ăn mặc của nàng.

Liễu Bảo Nguyệt từng nhìn thấy ảnh của Kim Mỹ Nga trên internet, nhưng hoàn toàn không cuốn hút như người đang đứng trước mặt nàng.

Có thể nói, chỉ bằng một phần ba so với người thật.

Hình như thấy Liễu Bảo Nguyệt thất thần, Kim Mỹ Nga mỉm cười, chậm rãi bước xuống bậc thang, vỗ vỗ ghế sô pha.

Nói khẽ: “Bảo Nguyệt, ngồi đi.”

Giọng nói nàng nhu hòa thanh thúy, giống như dòng suối mát, cực kỳ dễ nghe.

Liễu Bảo Nguyệt giật nảy mình với xưng hô thân mật này, vội vàng chào hỏi: “Chủ tịch Kim, chào ngài.”

Nói xong, nàng cẩn thận từng li từng tí mà đi qua.

Cách rất gần, Liễu Bảo Nguyệt lại càng sợ hãi thán phục với khí chất và nhan sắc của cô gái này.

Đôi mắt tươi mắt thoát tục như một đầm nước ngày thu.

Đồng tử màu nâu sạch sẽ tựa như đang nhẹ nhàng lưu chuyển.

Kim Mỹ Nga lắc đầu, cười nói: “Ngồi đi, tôi có vài lời muốn nói với cô.”

“Vâng chủ tịch Kim.” Liễu Bảo Nguyệt kích động ngồi xuống, tay chân có chút luống cuống.

Đây chính là Kim Mỹ Nga đại danh đỉnh đỉnh đấy!

Dựa vào tạp chí Forbes đánh giá.

Kim Mỹ Nga có năng lực và lòng tin cực lớn với những quyết sách của mình, có ý thức trách nhiệm và động lực cực cao, năng lực câu thông rất ưu tú.

Với tư cách là người lãnh đạo công ty, nàng có tư duy sáng tạo cái mới và năng lực không ngừng học tập, tính tự chủ cao.

Mỗi ngày nàng làm việc ít nhất 14 tiếng, lâu dài không ngừng, nhưng cơ hồ là chưa từng phạm sai lầm.

Trên internet, không ít người coi nàng là ‘nữ hiệp thần kỳ’ trong lĩnh vực thương nghiệp.

Tập đoàn Đường Tống có thể quật khởi nhanh như vậy, tuyệt đối có liên quan chặt chẽ với vị này.

Kim Mỹ Nga lộ ra nụ cười tươi đẹp, nhẹ nhàng kéo tay Liễu Bảo Nguyệt.

Ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc vòng tay của Liễu Bảo Nguyệt một lát, nói: “Nếu như không có ý kiến, có thể gọi tôi là chị Kim, hoặc trực tiếp gọi chị thì càng tốt hơn.”

“Cái này… cái này… không tốt lắm đâu.” Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt đỏ hồng, cảm nhận được xúc cảm mịn màng ôn nhuận như ngọc trên tay đối phương.

Kim Mỹ Nga nghiêng đầu, giữa hàng lông mày mang theo ý cười: “Thật ra, chúng ta đã gặp mặt từ ba năm trước rồi, không biết cô có nhớ hay không?”

Liễu Bảo Nguyệt nao nao, khó tin nói: “Chúng ta… đã gặp mặt rồi?”

Một cô gái xuất chung như vậy, phàm là gặp qua thì không thể quên được.

Kim Mỹ Nga cười thần bí, đứng lên đi về phía bàn làm việc.

Nàng nhẹ nhàng cúi người, lấy ảnh chụp trong ngăn kéo.

Bờ mông vểnh cao tròn trịa như trăng tròn, phối hợp với váy bao mông và cặp đùi đẹp thẳng tắp, tràn đầy phong tình mê người.

Liễu Bảo Nguyệt sợ hãi thán phục với mùi vị nữ nhân trên người đối phương.

Nếu nàng là đàn ông, nàng chắc chắn sẽ vừa thấy đã yêu.

“Xem tấm ảnh này đi, có ấn tượng không.” Kim Mỹ Nga chậm rãi bước đến trước mặt Liễu Bảo Nguyệt.

Mùi hương như hoa lan u cốc trên người nàng làm cho người ta thấy thoải mái.

Liễu Bảo Nguyệt nhận ảnh, ban đầu còn hơi mê mang khó hiểu, sau đó lại bắt đầu khiếp sợ.

“Chị là KIM?!” Nàng bật thốt lên.

Trong tấm ảnh này là một cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, mặc áo rộng rãi và quần thể thao.

Cách ăn mặc này đã che giấu dáng người của nàng, nhìn qua giống như một sinh viên xinh đẹp.

Hoàn toàn khác biệt với vị nữ tổng giám đốc cao nhã thoát tục trước mắt. (hiệu quả thời gian)

“Đúng.” Kim Mỹ Nga nhịn không được, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo chút đắc ý không dễ phát hiện.

Liễu Bảo Nguyệt nhướng mày lên, nhớ lại từng màn của gần ba năm trước.

Đại khái là sau kỳ nghỉ quốc khánh năm 2019, nàng chính thức bước vào năm hai, nội tâm bắt đầu lo nghĩ.

Học tập và tình cảm đều không thuận lợi, khiến nàng có áp lực rất lớn.

Trên phương diện học tập, trong trường cấp ba ở huyện thành nhỏ, nàng là một thiên tài, nhưng sau khi tiến vào đại học bưu điện Đế Đô, nàng lại không tính là xuất chúng, nhất là nơi có tố chất tổng hợp cao như đại học, nàng càng ngày càng cảm thấy mình bình thường.

Trên mặt tình cảm, chia tay Đường Tụng một năm, hai người ở hai nơi khác nhau, kỳ nghỉ quốc khánh nàng đã lén lút chạy đến trường học của Đường Tụng, không ngừng nghe ngóng và tìm hiểu về hắn.

Sau đó hiểu được, Đường Tụng hết sức cô độc, thường xuyên xuất quỷ nhập thần.

Dường như hắn rất bận rộn, cũng không kết giao bạn bè, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết là sẽ chơi mất tích.

Bạn học của Đường Tụng cũng nghi ngờ là nhờ hắn gặp khó khăn, thường xuyên đi làm thêm kiếm tiền.

Đối với Đường Tụng, nàng có tình cảm rất sâu đậm.

Sau khi biết được tin này, nàng ăn không ngon ngủ không yên.

Bắt đầu nghi ngờ cách làm ban đầu của mình là đúng hay sai, có lẽ mình nên thẳng thắn với Đường Tụng?

Cũng trong khoảng thời gian này, nàng quen biết một vị dân mạng tên là KIM trên diễn đàn.

KIM tự xưng là một bác sĩ tâm lý, cũng rất hiểu suy nghĩ của nàng.

Ban đầu, hai người chỉ trò chuyện với nhau trên diễn đàn.

Dần dần, Liễu Bảo Nguyệt cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý.

Nghĩ đến nội tâm mê mang của mình, thử hỏi KIM xem mình nên lựa chọn thế nào.

KIM vừa hay ở Đế Đô, biết được tình cảnh quẫn bách của nàng, đã cố tình chạy đến trường học của nàng.

Hai người bắt đầu trò chuyện từ cuộc sống hàng ngày, rồi từ từ đi sâu vào tình cảm, tiến hành phụ đạo tâm lý hơn một tiếng.

Cho đến giờ, nàng vẫn nhớ những câu nói kia của KIM.

“Người theo đuổi ánh sáng, cuối cùng rồi sẽ quang mang vạn trượng.”

“Nếu như không thể đảm bảo mình không thay đổi, vậy thì cố gắng nâng cao bản thân đi, để mình biến thành người đáng giá được yêu.”

“Tình yêu chân chính, được thể hiện ở trong khó khăn của hiện tại, quyến luyến của quá khứ…”

“Nếu đã từ chối một lần, lựa chọn một mình gánh vác áp lực và trưởng thành, vậy thì tiếp tục bước lên đí. Lòng có mong muốn, dốc hết toàn lực, nhất định có thể thành.”

Cũng bắt đầu từ cuộc trò chuyện đó, nàng đã uống no súp gà cho tâm hồn, kiên định với suy nghĩ của mình.

Trong đại học, cố gắng nâng cao bản thân, cố gắng quy hoạch cho tương lai, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống tốt đẹp của mình và Đường Tụng.

Nàng tin tưởng rằng, chỉ cần mình cố gắng, mình đủ ưu tú, tình cảm của hai người mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Bằng không, nàng khẳng định sẽ không nhịn được nỗi nhớ hắn.

Dù sao, theo nàng thì trong lòng bọn họ cũng chỉ có lẫn nhau.

Bình Luận (0)
Comment