Nhớ lại từng màn của ba năm trước, Liễu Bảo Nguyệt càng thấy nghi hoặc hơn.
Tính toán thời gian, khí đó tập đoàn Đường Tống đã được thành lập.
Kim Mỹ Nga với tư cách là lãnh đạo cao tầng của công ty, tại sao phải giả mạo một bác sĩ tâm lý để khuyên bảo mình?
Nàng há to miệng.
Kim Mỹ Nga trực tiếp tiến lên, dán lại rất gần Liễu Bảo Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt lập tức đỏ lên, nhịn không được mà trốn về sau.
Đôi mắt của đối phương giống như Đường Tụng vậy, dường như mang theo đặc hiệu phát sáng.
Hơn nữa, trên người đối phương còn có một loại hấp dẫn đặc biệt.
Cho dù là một cô gái, thì tim cũng đập thình thịch.
Trong đầu thậm chí còn xuất hiện một ý nghĩ hoang đường ‘nàng là les’.
Kim Mỹ Nga giống như đoán được gì đó, nàng đưa tay véo khuôn mặt đáng yêu trước mắt: “Bảo Nguyệt, tôi cần phải giải thích một câu. Tôi có bằng bác sĩ tâm lý chính quy, cũng không thể tính là lừa gạt.”
Liễu Bảo Nguyệt ngẩn người, nhớ lại những thông tin ở trên mạng về vị chủ tịch Kim này.
Nàng lấy được ba học vị, hình như một cái trong đó là tâm lý học.
“Thế nhưng mà… vì sao?” Liễu Bảo Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Với thân phận khi đó của đối phương, sao có thể vì một dân mạng bình thường như nàng mà lãng phí hơn nửa ngày?
“Nguyên nhân à?” Kim Mỹ Nga nở nụ cười: “Nếu tôi nói là bởi vì thích cô, không biết cô có tin không?”
“A!?” Liễu Bảo Nguyệt sợ hãi, lùi về phía sau, còn vô thức che ngực.
Sau đó mới phản ứng lại, biết đối phương đang nói đùa.
Nàng vuốt vuốt khuôn mặt nóng lên của mình, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Cảm giác như hình tượng của vị chủ tịch Kim này đã sụp đổ.
Hoàn toàn khác với lời đồn đại về Kim Mỹ Nga ở trên internet!
“Chủ tịch Kim, ngài đừng đùa chứ.” ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Kim Mỹ Nga nhẹ nhàng sờ đầu nàng: “Chị nhiều tuổi hơn, bảo em gọi một tiếng chị cũng là bình thường nhỉ? Chúng ta đã quen nhau ba năm, lúc không có ai thì không cần nghiêm túc như vậy, trừ phi em có ý kiến với chị.”
“Được rồi.” Liễu Bảo Nguyệt vẫn thấy hơi khẩn trương khi đối mặt với vị này.
Hơn nữa với thân phận và địa vị của đối phương, thì nàng mới là kẻ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’.
“Vậy em gọi một tiếng cho chị nghe xem nào.” Kim Mỹ Nga rất phấn khởi.
Liễu Bảo Nguyệt hơi rụt thân thể về sau: “Chị… chị Kim!”
“To lên một chút.” Kim Mỹ Nga nháy mắt mấy cái.
“Ah… Chị Kim!”
“Ừm, Bảo Nguyệt, ngoan lắm.” Kim Mỹ Nga nở nụ cười rực rỡ, hai mắt cong vút như trăng lưỡi liềm.
Ngay sau đó, nàng vui vẻ đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc.
Cầm một túi xách màu trắng trên bàn, rồi bước đi thướt tha quay về.
“Đây, tặng em quà gặp mặt.” Kim Mỹ Nga thả túi xách lên đùi Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt nhìn thoáng qua, chợt biến sắc mặt.
Thân là người từng làm vận doanh, nàng tự nhiên có hiểu biết nhất định về túi xách hàng hiệu.
Chiếc túi trên đùi nàng, là Hermes Birkin 20.
Là ‘Tứ hợp viên’ trong Hermes, có giá trị đảm bảo cực cao, là loại túi xách giới hạn quý giá nhất.
Nghe nói giá ở thị trường cấp hai là gần 2 triệu.
Nàng vội vàng từ chối: “Cái này em không thể nhận! Thật sự quá quý giá.”
Mặc dù thu nhập của nàng bây giờ là khoảng 3 triệu một năm, nhưng loại túi xách phiên bản số lượng có hạn này vẫn quá xa xỉ với nàng.
Kim Mỹ Nga cười khẽ: “Em đã gọi chị là chị, vậy chị tự nhiên phải biểu thị rồi. Chị biết tính cách của em, tặng đồ quý giá em sẽ không nhận. Chiếc túi xách này là đặc trước cho em, nhận đi.”
Liễu Bảo Nguyệt ngẩn người, đưa tay vuốt ve lớp da mịn màng trên túi.
Nàng luôn cảm thấy vị chủ tịch Kim này quá thân thiện với mình.
Mặc dù nàng thay thế Đường Tụng, trở thành đổng sự của Công Hiệt, nhưng Đường Tụng cũng chỉ có 5% cổ phần, cùng lắm cũng chỉ xem như là một cổ đông nhỏ thôi.
Theo đạo lý, đối phương không nên đối đãi với mình như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?
Nghĩ đến Đường Tụng, nàng thầm giật mình.
Trong đầu xuất hiện một suy đoán to gan, lẽ nào là vì Đường Tụng cũng quen biết vị chủ tịch Kim này?
Dù sao hắn cũng là bạn tốt với Trịnh Thu Đông.
Bọn họ…
Hơn nữa, cái tên Đường Tụng này khiến người ta nhịn không được mà nghĩ đến tập đoàn Đường Tống.
Lúc trước Liễu Bảo Nguyệt nghe nói phải đến tập đoàn huấn luyện, thì nàng từng đoán mò, Đường Tụng có phải là quản lý cấp cao hay cổ đông gì của tập đoàn hay không?
Nhưng bởi vì cái suy nghĩ này quá hoang đường, nên nàng cũng không dám coi là thật.
Kết hợp với hàng loạt chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh với ánh mắt phức tạp.
Vị chủ tịch Kim này bắt đầu tiếp xúc với mình từ ba năm trước.
Vị Kim Mỹ Nga phong hoa tuyệt đại này.
Vị chị Kim vừa thấy mặt đã nhiệt tình này.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đều là vì Đường Tụng.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Liễu Bảo Nguyệt rung lên.
Nàng cầm lên xem một chút.
Tiểu Tụng: “Bảo Nguyệt, đã thu xếp trong tập đoàn chưa? Xong xuôi thì gọi điện cho anh, gặp phải vấn đề gì cũng có thể nói cho anh biết, ôm một cái.”
Nhìn thấy hắn quan tâm, Liễu Bảo Nguyệt chợt thấy thoải mái hơn rất nhiều, lập tức trả lời: “Ok, ôm một cái.”
Kim Mỹ Nga ngồi bên cạnh, thản nhiên nhìn một màn này.
Nàng nhịn không được mà nhướng mày.
Trong mắt có chút suy nghĩ lưu chuyển.
“Là bạn trai đúng không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Liễu Bảo Nguyệt gật gật đầu: “Vâng!”
Kim Mỹ Nga mím môi, giọng nói hơi mất mát: “Bảo Nguyệt, có thể cho chị em lịch sử trò chuyện của hai người không? Em coi như là bác sĩ tâm lý tái khám sau ba năm đi, được không? Em yên tâm, chị chỉ muốn xem… phương thức giao lưu hàng ngày của hai người thôi.”
Liễu Bảo Nguyệt thấy biểu cảm của nàng, hơi do dự một chút, vẫn gật đầu đồng ý.
…
Yến Thành, khu Tân An.
Sau khi gửi tin nhắn cho Liễu Bảo Nguyệt, Đường Tụng vẫn có chút không yên tâm.
Bắt đầu từ khi tiếp xúc với Trịnh Thu Đông, trong lòng hắn, nhân vật ‘Thư ký Kim’ đã không còn là một nhân vật ảo nữa.
Nàng là một cô gái có tư duy của mình, có tình cảm chân thật.
Trong bốn năm chơi game kia, hắn đã cày độ thiện cảm và độ trung thành của đối phương lên max.
Từ tình hình trước mắt đến xem, Thư ký Kim trong hiện thực cũng giống như trong game, sẽ không vi phạm nhiệm vụ do hắn (hệ thống) an bài.
Cho dù là yêu cầu quá đáng, đối phương cũng sẽ làm theo.
Nhưng nàng sẽ thông qua các phương thức khác để truyền đạt ý nghĩ của mình.
Ví dụ như tất chân và Durex.
Hắn (hệ thống) an bài Liễu Bảo Nguyệt tiến vào tập đoàn để huấn luyện, Thư ký Kim tuyệt đối sẽ không quấy rối, cũng sẽ nghiêm túc phối hợp và chấp hành theo ý chí của hắn.
Tuy nhiên, đây có lẽ là một chuyện rất tàn nhẫn với tình cảm chân thực của nàng.
Nhất là một người ưu tú và kiêu ngạo như nàng.
Đáng tiếc là vì hệ thống hạn chế, mình không thể biểu thị cái gì.
Bằng không hắn có thể làm giống như trong game, thỉnh thoảng nói vài lời dễ nghe, tặng vài món quà…
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở lại vang lên bên tai.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ giới hạn thời gian ‘một lời hay, mùa đông ấm’, mời tự kiểm tra.”
Nội dung: Một lời nói thiện ý có thể cổ vũ người khác. Giới hạn trong 1 phút đồng hồ, gửi một tin nhắn cho Liễu Bảo Nguyệt, biểu đạt thưởng thức và ca ngợi với Kim Mỹ Nga.
Phần thưởng: Gói quà ngẫu nhiên x1.
Chú 1: Đối đãi chính xác với sự tồn tại của nhân vật trò chơi, có thể khiến tiến độ nhiệm vụ chính tuyến tăng nhanh hơn.
Chú 2: Kim Mỹ Nga có thể nhìn thấy tin nhắn của bạn, kích cỡ gói quà có liên quan đến tâm trạng của đối phương.
Chú 3: Xin không gửi những tin tức nằm ngoài nội dung nhiệm vụ.