Đường Tụng xem hết giới thiệu của ‘Thẻ tương tác nhân vật’.
Trong đầu hiện lên từng nhân vật trò chơi.
Khác với ‘thẻ kỳ ngộ’, cái đạo cụ mới này chưa chắc đã có thể gặp mặt đối phương, mà là sinh ra tương tác với đối phương thông qua nhiệm vụ.
Kiềm chế ý tưởng sử dụng ngay, Đường Tụng chuyển tầm mắt ra nơi khác.
Đoạn thời gian này, hắn cần làm rất nhiều việc, chọn địa chỉ cho 7 chi nhánh, sửa sang và trang trí lại.
Còn phải phải gia đại hội đầu tư sắp diễn ra.
Giờ không phải lúc thích hợp để sử dụng đạo cụ này.
Mở giao diện cá nhân.
Tuổi tác: 23, chiều cao: 1m85 cm, cân nặng: 81kg.
Trí lực: 78, sức chịu đựng: 73, nhanh nhẹn: 72.
Số dư: 12.380.000 NDT. Tiền ảo: 9.420.000.
Dưới ảnh hưởng của danh hiệu ‘quan điều hành cửa hàng’, phòng cà phê Thời Gian liên tục mang lại lợi nhuận kếch xù.
Trước mắt, số dư của công ty văn hóa Đường Trình là 8.010.000 NDT.
Cộng với tài chính lưu động, số tiền mặt có thể sử dụng là 20.390.000 NDT.
Dựa theo tính toán, mỗi chi nhánh cần 3.500.000 NDT, tổng cộng 24.500.000 NDT.
Huống hồ hắn còn một con bò sữa vẫn đang ra sữa mỗi ngày.
Mở nhiệm vụ ‘chia sẻ niềm vui’ ra xem.
Có thể rút: 5.560.000 NDT (tổng tiền 20.250.000 NDT).
Lập tức rút ra.
Số dư: 17.940.000 NDT.
Đường Tụng lại tiến vào trang chủ TikTok.
Fan: 691.000+, like video cao nhất: 405.000+.
Hơn một tuần qua, hắn chỉ up thêm 2 video vẽ tranh.
Bởi vì nội dung đơn điệu, hắn lại không xuất hiện trong ống kính.
Khiến cho hiệu quả của video không như mong muốn.
Hai ngày nay, Trương Linh Linh vẫn hỏi có video mới hay không.
Nàng còn gửi một số tài liệu và ý tưởng mới để hắn chọn lựa.
Nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, nhiệm vụ chính tuyến là quan trọng nhất.
Dưới tình huống không có nhiệm vụ, hắn có thể tập trung vào quay chụp video ngắn, nhưng bây giờ còn có rất nhiều nhiệm vụ, tốn thời gian vào đó là được không bù mất.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!” Đường Tụng thu hồi suy nghĩ, ngồi thẳng lên.
Giám đốc phòng thị trường, Hướng Huy đi vào: “Đường tổng, đã liên hệ với chủ cửa hàng phố Kiến Nam, bây giờ chúng ta có thể qua đó.”
“Đi thôi.” Đường Tụng đứng lên, mặc áo khoác vào.
…
Yến Thành, khu Tân An.
“Đường tổng, cửa hàng nằm ở khu vực phồn hoa, xung quanh có rất nhiều ký túc xá, trường học... Mặc dù không phải nhà riêng, nhưng hai tầng cộng lại cũng 560 mét vuông, tiền thuê 70.000 một tháng, có thể ký hợp đồng 8 năm. Bởi vì vị trí rất tốt, cộng thêm sửa sang không tệ, cho nên phí chuyển nhượng tương đối cao, là 300.000.”
Hướng Huy nói xong, lại đưa báo cáo đã chuẩn bị từ trước qua.
Đường Tụng gật đầu, nhìn lướt qua một chút.
Nơi này rất phù hợp với tiêu chuẩn chi nhánh của bọn họ.
Đương nhiên cũng có khuyết điểm.
Ngoại trừ tiền thuê và phí chuyển nhượng đắt đỏ, thì cạnh tranh cũng là một vấn đề.
Phòng cà phê Thời Gian dù sao cũng là phòng cà phê tổng hợp, dính đến khá nhiều mặt, áp lực cạnh tranh cũng lớn hơn bình thường.
Trong phạm vi chung quanh, có đến hơn 50 cửa hàng nằm trong phạm vi cạnh tranh.
Bao quát quán cà phê, nhà hàng tây, tiệm trà sữa, tiệm trà, cửa hàng đồ ngọt, vân vân…
Tuy nhiên, Đường Tụng vẫn rất tự tin với phong cách đặc biệt của phòng cà phê.
Dù sao phong cách trang trí nội thất, thiết bị và phục vụ của bọn họ, cũng là hàng đầu trong nước.
Nhất là phong cách của bọn họ được thiết kế bởi những đại sư nổi tiếng, khiến cho phong cách của bọn họ rất đặc biệt, hoàn toàn khác với những nơi khác.
Đây cũng là điểm mạnh của họ.
Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là phải mất một khoản kếch xù vào sửa sang và trang trí.
Chi phí sửa sang là 3500/ 1 mét vuông, tương đương với tiêu chuẩn khách sạn 4 sao.
Tuy nhiên, trang trí Thiên Thịnh là công ty con của tập đoàn Đường Tống.
Lúc trước bọn họ cũng sửa sang lại phòng cà phê Thời Gian với giá 0 đồng.
Khẳng định là biết hắn có quan hệ không tầm thường với tập đoàn, có thể hạ giá.
Chờ sau khi chọn xong cửa hàng, sẽ đi gặp mặt tổng giám đốc Triệu Quang Minh của trang trí Thiên Thịnh một lần.
Ngoại trừ bàn chuyện sửa sang chi nhánh, còn có chuyện Đổng Ngọc Ngôn bị quấy rối.
Vị phó tổng nhập hàng họ Lưu kia không chỉ làm khó nàng trong công việc, mà còn có những lời nói mang tính ám chỉ.
Sau khi phát hiện Đổng Ngọc Ngôn không để ý đến, lại bắt đầu tìm đồng nghiệp của nàng và đánh tiếng.
Đối với loại người dám trêu chọc nữ nhân của mình, Đường Tụng tự nhiên muốn làm cho đối phương trả giá đắt.
Bằng không hắn sẽ rất khó chịu.
Thu hồi suy nghĩ, Đường Tụng trực tiếp mở miệng: “Giám đốc Hướng, cửa hàng này không có vấn đề, liên hệ bộ phận hành chính, bắt đầu thương lượng hợp đồng đi.”
“Vâng Đường tổng, ngoài ra, đã liên lạc với cửa hàng bên khu Cao Khai, hẹn 2 giờ chiều nay. Cửa hàng khu Cầu Tây là 3 giờ chiều mai.”
“Ok.”
…
Hai ngày tiếp theo, Đường Tụng ký hợp đồng thuê 3 cửa hàng này.
Công ty cũng bắt đầu khởi động công việc làm chi nhánh.
Toàn bộ công ty bắt đầu bận rộn, liên hệ cung ứng, đặt hàng thiết bị, thông báo tuyển dụng nhân viên mới cho cửa hàng…
Ngày 22 tháng 10 năm 2022, thứ bảy, trời trong xanh.
“Keng, chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện ngày hôm nay.”
Đường Tụng ngồi dậy, cảm nhận lực bộc phát mạnh mẽ trên người.
Từ sau khi dùng ‘hạt điều thần kỳ’, tố chất của hắn lại tăng lên không ít.
Công năng thận và eo được đề thăng rất nhiều.
Lau mồ hôi trên người, chậm rãi đi lên tầng 1 biệt thự.
“Tiểu Tuyết, chào buổi sáng.” Đường Tụng lên tiếng chào hỏi Lý Mộc Tuyết đang làm bữa sáng trong nhà bếp.
“Chào buổi sáng.” Lý Mộc Tuyết lặng lẽ liếc trộm nửa thân trên trần trụi của hắn, nhịn không được mà kẹp chặt hai chân, nuốt một ngụm nước miếng.
Cơ bụng 8 múi, cơ liên sườn, vai rộng eo hẹp chân dài, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, phối hợp với ngũ quan tuấn mỹ.
Sáng sớm đã nhìn thấy cảnh này, ai mà chịu nổi chứ!
Chờ đến khi Đường Tụng đi lên lầu, nàng vội vàng nhìn vào bóng lưng rộng lớn và cường tráng kia.
Lý Mộc Tuyết chỉ cảm thấy chân như nhũn ra.
Bảo sao Lỵ Lỵ kêu to như vậy, nếu đổi thành nàng, đoán chừng phải khóc.
Đưa mắt nhìn Đường Tụng đi vào phòng ngủ chính, Lý Mộc Tuyết lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Ngay sau đó, mũi nàng giật giật hai cái, kêu lên: “A! Trứng cháy rồi!”
Đường Tụng mất vài phút tắm rửa, trở lại giường.
Bởi vì nhiệt độ trong phòng rất thoải mái, Lý Nhã Lỵ vẫn nằm ngủ say sưa.
Trên người nàng có mấy cái dây lưng màu đen tạo thành quần áo đầy tình thú.
Nhìn từ góc độ này.
Chiếc lưng trắng nõn bóng loáng, vòng eo tinh tế, bờ mông tròn trịa vểnh cao, đôi chân thon dài mượt mà.
Cộng thêm dây lụa quấn ngang hông và bờ mông.
Tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ.
Tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất, Lý Nhã Lỵ có tài năng xuất chúng ở phương diện này, rất được Đường Tụng yêu thích.
Tối hôm qua, vì nghiệm thu động tác thứ ba của Lỵ Lỵ, cho nên không kịp thưởng thức chiến bào trên người nàng.
Bây giờ dò xét một chút, Đường Tụng lại hơi rục rịch.
Thể chất cực mạnh mang đến cho hắn tinh thần và sức lực tràn trề, đủ hắn để phát tiết bừa bãi.
Hắn vỗ vỗ bờ mông của Lý Nhã Lỵ, nói khẽ: “Lỵ Lỵ, dậy ăn sáng đi.”
Lý Nhã Lỵ mơ mơ màng màng xoay người, đánh vỡ khung cảnh tuyệt đẹp này.
Đường Tụng đè vai nàng, tiến đến bên tai căn dặn vài câu.
Lý Nhã Lỵ e ngại nằm trên giường, nhỏ giọng nói: “Ca ca, tối qua em đã ăn no rồi, anh đút nhẹ một chút.”
Nàng thật sự là vừa thương vừa sợ, cảm giác một tuần ăn một lần là quá đủ rồi.
Đường Tụng gật gật đầu, dùng sức kéo dây lụa trên người nàng.
Lý Nhã Lỵ kêu lên một tiếng.
Dưới nhà, Lý Mộc Tuyết làm bữa sáng xong, đi lên gõ cửa phòng ngủ chính, nói khẽ: “Ăn sáng thôi!”
Rất lâu vẫn không thấy đáp lại, nàng áp lỗ tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe.
Hình như có tiếng kêu hữu khí vô lực của Lỵ Lỵ.
Lý Mộc Tuyết giật nảy cả mình!