Đổng Ngọc Ngôn rất để bụng buổi hẹn hò hôm nay.
Tối qua, nàng đã cẩn thận loại bỏ da chết, đắp mặt nạ, thoa kem dưỡng lên toàn thân.
Đảm bảo hôm nay mình sẽ ở trạng thái tốt nhất.
Ăn sáng xong, nàng bắt đầu làm đẹp.
Trước khi trang điểm, nàng đắp một tấm mặt nạ mới mua.
Trang điểm xong, lại bắt đầu làm tóc.
Sau đó là các món trang sức tinh xảo.
Mặc bộ đồ lót gợi cảm.
Quần skinny + áo bó, bên ngoài là một lớp áo khoác rộng rãi màu xanh lam.
Đeo lens màu đỏ mà Đường Tụng thích nhất, xịt nước hoa hắn thích nhất.
Sau khi xong xuôi, cả người bồng bềnh xinh đẹp.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Đổng Ngọc Ngôn tự tin đến cực điểm, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
“Ngôn Ngôn, cậu và Đường Tụng đi hẹn hò, dẫn mình theo có tiện không? Đường Tụng sẽ không có ý kiến chứ?” Từ TÌnh vừa chải đầu vừa cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn khóe miệng đã ngoác đến tận mang tai của Từ Tình, nàng cũng không biết nói gì hơn: “Đừng ‘trà xanh’ như vậy có được không? Mình còn không biết cậu hay sao? Tối qua mát xa cho mình tận một tiếng, lại là trái cây lại là trà sữa, còn không phải vì chuyện này sao?”
Từ Tình đảo mắt một vòng: “Mình chỉ muốn nói xin lỗi Đường Tụng thôi, thuận tiện mua quà tặng cậu ta, dù sao cũng nhận 80.000, tâm lý quá… khó chịu.”
“Thuận tiện làm Đường Tụng vui lòng, để chuẩn bị vào làm trong phòng luật sư đúng không?”
“Hì hì, chúng ta là chị em tốt, cậu nhất định phải ủng hộ mình nha.”
Đổng Ngọc Ngôn tức giận nói: “Nếu không phải vì chuyện của cậu, mình còn dẫn cái bóng đèn là cậu theo? Nói trước nhé, ăn cơm tặng quà xong thì lượn.”
Từ Tình chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy ngây thơ hỏi: “Thật ra mình có thể xách túi, có thể nịnh nọt, có thể làm công cụ tô điểm bầu không khí cho hai người.”
“Đừng hòng, Đường Tụng là bạn trai mình, muốn tặng đồ thì cũng phải tặng mình, cậu không có phần.”
“Được rồi.” Từ Tình bĩu môi, lại hỏi: “Ngôn Ngôn, tối nay cậu và Đường Tụng đi ăn cơm với Triệu tổng của trang trí Thiên Thịnh xong có về nhà không?”
Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ hồng, ánh mắt trốn tránh: “Không biết nữa, có thể mình sẽ uống quá nhiều nên không về được ha? Chắc phải đến nhà Đường Tụng ngủ một giấc.”
“Hì hì, biết ngay, hôm nay là thứ bảy, mai không cần đi làm, nếu cậu đi đường chấm phẩy, vậy thì mai không về cũng được.”
Từ Tình che miệng cười trộm.
“Không thèm để ý đến cậu nữa.” Đổng Ngọc Ngôn dậm chân: “Mau lên, 11 giờ Đường Tụng sẽ đến đón chúng ta.”
“Ok ok.” Từ Tình chạy về phòng ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Hơn nửa tiếng sau.
Đổng Ngọc Ngôn ném sạc pin, đồ lót để thay, phấn lót, son môi, kẹo cao su… vào trong túi xách.
Do dự một chút, vẫn lén lút nhét hộp Durex mới mua trên mạng vào trong.
Gõ gõ cửa phòng ngủ bên cạnh: “Tình Tình, xong chưa?”
Thường ngày, Từ Tình không lề mề như vậy, không biết vì sao hôm nay lại chậm như vậy.
“Đây đây!” Qua một lúc lâu, Từ Tình kéo cửa đi ra.
Đổng Ngọc Ngôn nghi ngờ không thôi, khó hiểu hỏi: “Cậu mặc kín mít như vậy làm gì? Trưa nay 24 độ đấy.”
Từ Tình nắm chặt cổ áo khoác màu nâu trên người, ánh mắt hơi trốn tránh: “Không có gì, mình hơi sợ lạnh, có thể là vì sắp đến tháng đi.”
Đổng Ngọc Ngôn nhíu mày, luôn cảm thấy là lạ.
Nàng quét mắt nhìn Từ Tình một lượt, phát hiện đối phương giấu đầu lòi đuôi: “Cậu sợ lạnh? Vậy tại sao còn đi tất chân 20D?”
Từ Tình thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Mấy đôi tất dày rách hết rồi, lâu không mặc mà.”
Đổng Ngọc Ngôn đang định nói gì, điện thoại đang kêu lên.
Nàng vội vàng nghe máy, giọng nói rất êm ái: “Alo, anh yêu, em đang ngoan ngoãn chờ anh đây.”
“Được được, bọn em xuống ngay đây.”
Cúp máy, nàng vỗ vỗ mông Từ Tình, nghiêm túc nói: “Hôm nay tuyệt đối đừng giở trò gì, nếu không cậu xong đời với mình.”
“Biết rồi biết rồi, mau xuống đi thôi.” Từ Tình rụt cổ lại, tròng mắt đảo liên tục, không dám nhìn thẳng vào mắt bạn thân.
…
Đường Tụng dừng xe dưới lầu.
Hắn mặc đồ tây, tựa vào chiếc Bentley trắng, áo sơ mi trắng mở cúc cổ.
Trong trang trọng mang theo vẻ tiêu sái, lộ ra vẻ cuốn hút.
Không ít cô gái và bà mẹ trẻ đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn, bị một màn này hấp dẫn.
Trong tiểu khu cũ kỹ này, lại xuất hiện một vị nam thần ‘cao phú soái’, cảm giác trùng kích và lực tương phản rất mãnh liệt.
Có mấy người to gan còn đứng lại quan sát, bắt đầu rục rịch.
Nếu đối tượng mà vị nam thần này đang chờ không phải là nữ sinh, hoặc đối phương có nhan sắc kém mình, vậy họ sẽ tiến lên thử một lần.
Một lúc sau, Đường Tụng ngẩng đầu, đôi mắt đen xì nhìn về phía cửa.
Tai hắn rất thính, có thể nghe thấy tiếng bước chân giàu tiết tấu của Đổng Ngọc Ngôn.
Cửa mở ra, Đổng Ngọc Ngôn bước nhanh ra ngoài, phía sau còn có Từ Tình mặc áo khoác dài màu nâu.
Hai người đều là mỹ nữ xinh đẹp tinh xảo.
Chiều cao tương đương, kiểu tóc tương tự, nụ cười tương đồng, đứng chung một chỗ, lại có cảm giác như hai chị em xinh đẹp như hoa.
Không thể không nói, không uổng công là chị em tốt 7 năm trời, hai người đều đang ảnh hưởng lẫn nhau.
Trong lòng Đường Tụng sinh ra ý nghĩ kỳ quái, nhịn không được mà giang tay ra, tưởng tượng hai mỹ nữ bổ nhào vào lồng ngực của mình.
Nghĩ đến đây thì thấy rất kích động, dù sao hai vị này cũng là hai mỹ nữ có tiếng ở trường.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn thấy động tác này, hai mắt lập tức sáng lên.
Nàng chạy chậm qua, bổ nhào vào ngực hắn, còn dùng sức hôn một cái lên môi hắn.
Trong mắt nàng lóe ánh sáng, nói: “Quá đẹp trai! Em rất thích anh mặc âu phục, cực kỳ thích!”
“Em cũng rất đẹp!”
Mấy cô gái chung quanh nhìn thấy một màn này thì thở dài, quay người rời đi.
Từ Tình ở bên cạnh thì cảm giác ăn đầy miệng thức ăn cho chó.
Sau đó giống như nghĩ đến gì đó, hai mắt nàng bắt đầu đảo vòng vòng, vụng trộm cười ‘hắc hắc’.
Đường Tụng ngửi mùi thơm trên người Đổng Ngọc Ngôn, khóe miệng cong lên.
Trình Nhạc Nhạc, Lý Nhã Lỵ, Tiểu Tĩnh… đều dùng mùi nước hoa này.
Nhắc đến thì là do mùi hương trên người Tiểu Tĩnh rất dễ ngửi, cho nên hắn mới mua mấy bộ tặng các nàng.
“Lên xe thôi.” Đường Tụng cười nói, lại đẩy ghế tài xế, chỉ vào chỗ ngồi phía sau nói: “Không gian phía sau hơi chật.”
Đổng Ngọc Ngôn thì trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Từ Tình nhìn chiếc xe Bentley xinh đẹp trước mắt, con mắt đã trợn trừng lên.
Dù nàng không biết là loại xe gì, nhưng vẫn cảm thấy rất đắt.
Nói đến thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng ngồi xe sang, nội tâm khó tránh khỏi kích động.
Nhịn không được mà thở sâu, đi đến bên người Đường Tụng.
Đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, lại hoạt bát nháy mắt với hắn.
Sau đó mới chui vào trong xe, cũng may là nàng hơi gầy, nên cũng không tính là quá khó chịu.
Từ Tình nhìn bạn thân ngồi ở ghế phụ, ê ẩm nói: “Ngôn Ngôn, mình còn tưởng cậu sẽ ngồi sau với mình.”
Đổng Ngọc Ngôn không để ý đến nàng, tràn đầy phấn khởi nói: “Go go go! Đi thôi! Gần đây bận quá, lâu rồi không được đi dạo phố.”
Ong ong ong… tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lăn bánh.
Quảng trưởng Đức Thắng khá gần tiểu khu Thanh Tân.
Lái xe vào bãi, ba người xuống xe.
Từ Tình đột nhiên mở miệng: “Cái áo khoác này quá dày, mà trong trung tâm lại rất nóng, Đường Tụng, hay là tôi để áo trên xe cậu nhé?”
Đường Tụng gật đầu nói: “Cũng được.”
Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên cảm thấy không tốt.
Từ Tình cười hì hì, lập tức cởi áo khoác trước mặt hai người.
Ngay sau đó, hai mắt Đường Tụng sáng rực, nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Không hổ là chị em của Đổng Ngọc Ngôn, rất có ý tưởng.
Đổng Ngọc Ngôn thấy cảnh này, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Lại còn cosplay học sinh cấp 3? (có ảnh)
Lúc trước nói cosplay, nàng còn tưởng Từ Tình nói đùa.
Bây giờ xem ra, vì tiến vào Đường Kim, Từ Tình đúng là dốc hết vốn liếng nha.