“Keng, nhiệm vụ ‘lấy lòng bản thân’ đã hoàn thành.”
“Keng, bạn nhận được 9.760.000 NDT.”
Số dư: 27.300.000 NDT.
Đường Tụng nhìn đồng hồ, 17:37.
Vừa tròn 6 tiếng, bạo kích khoảng 4.5 lần.
Trong đó, chủ yếu là trái ôm phải ấp trong rạp chiếu phim, và thưởng thức điệu nhảy của hai người trong phòng game.
Sau đó, Đường Tụng lại nghĩ đến bóng người lúc nãy.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua mặt nàng, nhưng hắn có thể nhận ra đối phương.
Chính là Từ Giai Lệ, bà chị trước lồi sau vểnh kia.
Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn đối phương lại né tránh, để lại cho hắn một bóng lưng uyển chuyển.
Không thể không nói, dáng người Từ Giai Lệ rất đẹp, nhất là khi nàng mặc quần jean bó sát như hôm nay.
Bờ mông to lớn và vòng eo tinh tế tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cực kỳ hấp dẫn.
Tuyệt đối là mông đào mật thành thục đến cực hạn.
Trước kia, hai người quan hệ rất khá, không biết từ khi nào đã không liên lạc nữa.
Kết hợp với thái độ trốn tránh vừa rồi, Đường Tụng có thể đoán được đại khái.
Trong lúc hắn trầm tư thì Từ Tình lại gần, ấp úng nói: “Đường Tụng… Hôm nay nhận nhiều quà quý giá như vậy, hay là hôm nào tôi mặc… ai ui!”
“Từ Tình, trốn vào một góc cười trộm đi, đừng có nhảy nhót nữa.” Đổng Ngọc Ngôn gõ một cái lên đầu nàng: “Lát nữa mình và Đường Tụng phải đi gặp vị Triệu tổng kia, cậu tự bắt xe về đi.”
Từ Tình vuốt vuốt đầu, ủy khuất mân mê miệng, cũng không dám nói gì.
Hết cách rồi, bắt người tay ngắn.
Hôm nay nàng nhận được quà tặng gần 200.000 từ Đường Tụng.
Với tiền lương của nàng bây giờ, không ăn không uống bốn năm năm mới tích được nhiều tiền như vậy.
Khiến nàng ngại không dám nói đến chuyện công việc, lúc này mới muốn cho đối phương một chút lợi lộc.
Nàng cảm giác… Đường Tụng hình như có chút ý với nàng.
Ví dụ như đột nhiên nắm tay, ôm eo trong rạp phim, còn cả tặng đồng hồ nữa.
Cho dù nàng chưa từng yêu đương, nhưng nàng cũng biết đây là những chuyện người yêu mới có thể làm.
Nhất là đồng hồ, không thể tặng bừa được, nó có ngụ ý tỏ tình và làm bạn đời.
Nghĩ vậy, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Đường Tụng một chút, lại liếc trộm Đổng Ngọc Ngôn.
Thấy hơi chột dạ.
…
Trần Gia Đại Viện nằm ở khu Hoa Tân của Yến Thành.
Hoàn cảnh đẹp và yên tĩnh.
Toàn bộ nhà hàng đều mang phong cách sân nhỏ của Trung Quốc.
Có thể thấy đồ sứ ở khắp nơi, mỗi một viên ngói đều mang theo dấu vết năm tháng.
Bố cục và trang trí rất đặc thù, mong theo phong cách thời đại nhà Đường và Tống.
Tổng giám đốc của trang trí Thiên Thịnh là Triệu Quang Minh, đang ngồi uống trà trên ghế gỗ nệm êm.
Nơi này là một sân nhỏ độc lập, phía trên là mái nhà pha lê thông suốt sáng tỏ.
Chiếc bàn gỗ tràn đầy phong cách cổ xưa, dài 3 mét, tạo hình độc đáo.
Phía trên là bộ trà, đồ sứ, bồn cây cảnh, mâm gỗ…
Các vách tường được trang trí bằng các hoa văn như tiền đồng.
Tiếng đàn cổ quanh quẩn bên tai, bầu không khí tràn đầy cảm giác an lành và yên bình.
Triệu Quang Minh năm nay đã 50 tuổi, không quá thích phong cách tiếp đãi của các tiệm đồ tây.
Trái lại rất thích phong cách cổ điển này, cảm thấy rất có cảm giác nghi thức.
Cộng thêm vị khách này có quan hệ với tập đoàn Đường Tống, nên tiếp đãi ở đây là rất thích hợp.
“Tiểu tổng, tôi thật sự không nhận ra vị Đường tiên sinh này, tuyệt đối chưa từng đắc tội.” Phó tổng nhập hàng Lưu Thiên Thụy có chút nghi ngờ không thôi.
Hai ngày trước đột nhiên được thông báo đi tiếp đãi khách.
Lưu Thiên Thụy rất hưng phấn, dù sao được tổng giám đốc gọi đi cùng, cũng coi như là một loại tán thành với công việc.
không ngờ hôm nay đến đây thì mới biết, là vị khách kia chủ động yêu cầu, hơn nữa thái độ còn rất không khách khí.
Điều này khiến cho Lưu Thiên Thụy hơi hoảng hốt.
Triệu Quang Minh rít một hơi thuốc, nhìn Lưu Thiên Thụy như đang ngồi trên bàn chông, cau mày nói: “Cậu nghĩ kỹ lại đi, gần đây có đắc tội với ai không?”
Lưu Thiên Thụy cúi đầu suy tư một lúc.
Hắn có thể ngồi vào vị trí phó tổng nhập hàng này, năng lực và ánh mắt là thứ phải có, biết người nào không thể trêu vào.
Đoạn thời gian gần đây, nếu nói đắc tội với ai, vậy thì đúng là không có.
Lưu Thiên Thụy lo lắng bất an hỏi: “Triệu tổng, vị Đường tiên sinh này rốt cuộc là ai?”
Triệu Quang Minh nhìn Lưu Thiên Thụy, nói: “Bản thân cậu ta cũng không có gì, chỉ làm một mắt xích phòng cà phê ở Yến Thành, xem như là hộ khách của công ty của chúng ta. Nhưng trưởng bối của cậu ta nhậm chức ở tổng bộ tập đoàn Đường Tống, xem như là một ‘phú nhị đại’ đi.”
Lần trước, nhiệm vụ của tập đoàn Đường Tống rất nhỏ, chỉ là sửa sang một phòng cà phê.
Nhưng đơn vị hợp tác với họ lại là viện nghiên cứu thiết kế Đường Tống tại Ma Đô, còn có phòng luật sư Đường Kim và địa sản An Gia.
Có cảm giác như đại pháp bắn muỗi, cho nên Triệu Quang Minh mới nhớ kỹ chuyện này.
Sau này công ty văn hóa Đường Trình lại liên hệ với họ, tiến hành đàm phán sửa sang chi nhánh, Triệu Quang Minh lập tức nhớ đến.
Thông qua tiếp xúc với văn hóa Đường Trình, Triệu Quang Minh dần dần thăm do được tình hình của vị Đường tổng này.
Khẳng định là có quan hệ với tập đoàn, nhưng chắc là không lợi hại như hắn tưởng.
Bằng không trực tiếp để tập đoàn gửi email xuống, chứ cần gì phải đàm phán và mặc cả giá cả với bọn họ?
Nghe thấy bối cảnh của đối phương, Lưu Thiên Thụy hơi sợ hãi: “Triệu tổng, vậy ngài nói tôi nên làm gì? Có cần nói với Trần đổng (sự) một tiếng không?”
Nhập hàng là một phòng ban cực kỳ quan trọng của công ty, nhân viên có chức vụ quan trọng bên trong đều là người có chút quan hệ.
Lưu Thiên Thụy là em họ của đổng sự (thành viên ban giám đốc) Trần Trường Nhạc, đây cũng là chỗ dựa vào nguyên nhân để Lưu Thiên Thụy ngồi vững ở vị trí này.
Triệu Quang Minh mỉm cười, thản nhiên nói: “Cậu ta tức giận thì để cậu ta xả giận thôi, ai bảo người ta có quan hệ trong tập đoàn. Đến khi đó có thể chuyển cậu qua phòng ban khác, chờ đối phương quên chuyện này thì trở lại vị trí cũ là được. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một người ngoài, Trần đổng cũng sẽ không nhìn cậu bị bắt nạt.”
Đối với loại ‘phú nhị đại’ có quan hệ với tập đoàn này, Triệu Quang Minh tự nhiên không cần đáng tội, mặt ngoài cũng cho đối phương đủ tôn trọng là được.
Thân là tổng giám đốc của trang trí Thiên Thịnh, Triệu Quang Minh cũng không quá để ý đến đối phương.
Ngồi ở vị trí của hắn, tiến lên một bước nữa, cũng có thể vào tổng bộ, chức vị chưa chắc đã kém hơn họ hàng thân thích của người này.
Tập đoàn Đường Tống đúng là có năng lực ảnh hưởng đến ban giám đốc của trang trí Thiên Thịnh, cũng có thể thông qua ban giám đốc để thay đổi vị trí tổng giám đốc này.
Tuy nhiên, người có quyền lực này, đều là quản lấy cấp cao chân chính của tập đoàn, bọn họ rất lý tính, khôn khéo, cân nhắc rất nhiều chuyện.
Đường Tụng chỉ là một ‘phú nhị đại’, muốn dùng quan hệ để ảnh hưởng đến vị trí tổng giám đốc của hắn, gần như là không có khả năng.
Dù sao chủ nhân chân chính của tập đoàn Đường Tống, cũng chỉ có vị chủ tịch Kim và cơ cấu nằm ở hải ngoại kia.
Bất kể kẻ nào muốn thay đổi nhân sự quan trọng ở các công ty do tập đoàn khống chế cổ phần, đều phải có lý do chính đáng và đầy đủ.
Nghe thấy lời này, Lưu Thiên Thụy cũng thở phào, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Chức vị phó tổng nhập hàng này rất thoải mái, công việc hàng ngày đều như đi chơi vậy, ăn uống vui chơi, tắm rửa mát xa…
Hằng năm còn kiếm được một khoản tiền lót tay không nhỏ, có thể nói là vị trí thoải mái nhất ở tầng lớp quản lý trung tầng trong công ty.
Bảo Lưu Thiên Thụy rời khỏi nơi này, đúng là muốn mạng hắn.
Triệu Quang Minh dập tàn thuốc, nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng đến giờ rồi, cậu ra ngoài đón đi, nhớ phải tỏ vẻ khiêm tốn và hối lỗi đấy.”