“Lúc trước nghe nói nhà hàng này rất đẹp, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Đổng Ngọc Ngôn đánh giá phong cảnh chung quanh, trên mặt mang theo vẻ kích động và vui sướng.
Vị Triệu tổng kia là nhân vật lớn, ngay cả ông chủ công ty nàng muốn gặp một lần cũng khó.
Bây giờ lại đang chờ bọn họ ở trong này.
Trang trí Thiên Thịnh khác với hậu cần Hoa Vũ, đây là một công ty lớn, sức ảnh hưởng và thực lực tổng hợp đều rất khủng bố.
Xí nghiệp này thành lập năm 2000, là một công ty trang trí nội thất và sửa chữa hàng đầu tỉnh.
Hai năm trước, sau khi được tập đoàn Đường Tống đầu tư và khống chế cổ phần, dựa vào vòng sinh thái của tập đoàn, công ty đã phát triển rất nhanh.
Nhất là địa sản An Gia và địa sản Thịnh Nguyên dưới cờ tập đoàn Đường Tống.
Hai công ty này đã mang đến rất nhiều hạng mục lớn cho trang trí Thiên Thịnh.
Địa sản An Gia thì không cần nhiều lời, công ty bất động sản và quản lý nổi tiếng trên cả nước, có thể nói là hàng đầu trong ngành.
Địa sản Thịnh Nguyên thì là công ty bất động sản và đầu tư rất nổi tiếng ở trong tỉnh, cũng có không ít dự án trong phạm vi toàn quốc.
Ví dụ như mấy tiểu khu nổi tiếng ở Yến Thành như Yến Giang Biệt Viện, Thịnh Nguyên Danh Dinh, Thịnh Nguyên Giai Cảnh… đều là do công ty này đầu tư và kiến thiết.
Hiện giờ, trang trí Thiên Thịnh đã biến thành một xí nghiệp tổng hợp, làm từ sửa sang, trang trí, kiến trúc, xanh hóa, vân vân…
Nghiệp vụ dần dần phóng xạ ra toàn quốc.
Nghe nói, hai năm gần đây sẽ lên sàn, công ty đang được đánh giá gần 2 tỷ.
Khi Đổng Ngọc Ngôn tiếp xúc với công ty này, cũng dần dần hiểu được sự to lớn và phức tạp của nó.
Cũng hiểu được hành vi đặt nó làm mục tiêu của mình là mù quắng và tự đại đến đâu.
Đây cũng là một nhân tố quan trọng để nàng dứt khoát từ bỏ.
Hiện giờ bạn trai mình chỉ dùng một cú điện thoại, tổng giám đốc của đối phương đã chủ động mời đến gặp mặt.
Điều này đã gián tiếp chứng minh địa vị và năng lực của Đường Tụng.
Nghĩ tới đây, Đổng Ngọc Ngôn lại ôm chặt lấy tay của Đường Tụng.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên mặc quần áo triều Hán, hai người xuyên qua mấy cái hành lang, đi đến ngoài một sân nhỏ xinh đẹp và yên tĩnh.
Trên cửa chính hình vòm bên ngoài còn có ba chữ cổ rất phong cách “Tử Lâm Viên”.
Nhân viên nhẹ nhàng mở cửa, xoay người đưa tay mời: “Xin mời, đây là Tử Lâm Viên!”
“Làm phiền rồi.” Đường Tụng gật đầu, dẫn Đổng Ngọc Ngôn đi vào trong sân nhỏ.
Trên ghế salon ở khu nghỉ ngơi vần cửa ra vào.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, biểu cảm nghiêm túc đang ngồi thẳng ở đó.
Khi thấy người đến, người này vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra biểu cảm nịnh nọt và nhiệt tình: “Hoan nghênh hoan nghênh, cảm ơn Đường tổng đã đến, Triệu tổng đang chờ ngài ở trong.”
Vừa dứt lời, Lưu Thiên Thụy đã thấy rõ người đến.
Một người thanh niên trẻ tuổi tự tin thong dong, mặc âu phục hàng hiệu, thần thái rất đoan chính và ưu nhã.
Với ánh mắt nhìn người nhiều năm, có thể cảm giác được đối phương không tầm thường.
Chắc hẳn là Đường Tụng Đường tiên sinh rồi.
Ngay sau đó, Lưu Thiên Thụy lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh.
Đồng tử lập tức co rút lại, trên mặt mang theo vẻ không tin và kinh hãi.
Cuối cùng cũng hiểu được mình đắc tội với vị Đường tiên sinh này ở chỗ nào.
Ngồi ở ví trí này, hắn đã từng hưởng rất nhiều nữ tiêu thụ xinh đẹp.
Tuổi con trẻ mà đã lên làm quản lý, hầu như đều đi đường tắt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám không kiêng nể gì mà quấy rối đối phương.
Sau khi bị đối phương từ chối nhiều lần, cũng nói vài câu mang tính sỉ nhục.
Nhưng không ngờ, một quản lý bình thường của Hoa Vũ, lại có chỗ dựa.
Lưu Thiên Thụy lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Đổng Ngọc Ngôn thấy dáng vẻ sợ hãi của đối phương, lập tức cảm thấy sảng khoái.
Tựa như uống một ly coca đá trong ngày nắng nóng.
Nàng tiến lên một bước, cười ha hả nói: “Lưu tổng, gần đây vẫn khỏe chứ? Còn nhớ tôi không? Tiểu Đổng của Hoa Vũ nha.”
Nàng kéo tay Đường Tụng, cười ngọt ngào nói: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Đường Tụng.”
Nghe vậy, một tia may mắn cuối cùng của Lưu Thiên Thụy cũng biến mất.
Loại phú nhị đại trẻ tuổi này, bình thường đều không sợ trời không sợ đất.
Nổi giận lên, nói không chừng còn làm ra những hành động cực đoan.
Lưu Thiên Thụy hơi lùi lại sau, nội tâm đang điên cuồng chửi mẹ.
“Mẹ nó, đã có bạn trai như vậy thì nói sớm đi!”
“Mình có ngu xuẩn thì cũng không trêu chọc người có chỗ dựa! Giả heo ăn hổ như vậy rất thú vị sao?”
Chú ý đến ánh mắt giận dữ của Đường Tụng.
Lưu Thiên Thụy hơi cúi đầu, gian nan mở miệng nói: “Đường tiên sinh, Đổng tiểu thư, tôi không biết quan hệ và thân phận của hai vị, chuyện này là lỗi của tôi, hi vọng…”
Lưu Thiên Thụy còn chưa nói hết lời, một đôi giày da màu nâu đã đập vào mi mắt.
“Ông chính là Lưu Thiên Thụy?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.
Đường Tụng đánh giá Lưu Thiên Thụy, lại nghĩ đến những lời Đổng Ngọc Ngôn nói, lập tức lửa giận bừng bừng.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, sẽ rất khó để thờ ơ với loại chuyện này.
Không phát tiết một trận, thật sự là không vui.
“Đường tiên sinh, là tôi, chuyện trước kia thật ra là hiểu lầm, về phần hợp tác với hậu cần Hoa Vũ, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Lưu Thiên Thụy cẩn thận từng li từng tí mà ngẩng đầu lên.
“Rầm…” Đường Tụng nâng chân phải lên, đạp mạnh vào bụng Lưu Thiên Thụy.
“A!” Lưu Thiên Thụy kêu lên đau đớn.
Cả người bay ngược ra sau, rơi vào trên ghế salon ở khu nghỉ ngơi.
Lại vài tiếng động vang lên, Lưu Thiên Thụy và cả ghế salon đều ngả ngửa ra sau.
Đây là lần đầu tiên Đường Tụng sử dụng kỹ năng Thái Cực Quyền, hiệu quả rất không tệ.
Lợi dụng ám kình, trực tiếp tác dụng vào phần bụng của đối thủ.
Không có vết thương ngoài, nhưng cảm giác đau đớn sẽ rất mạnh.
Một đá này, đủ để Lưu Thiên Thụy đau hơn nửa tháng.
Đổng Ngọc Ngôn cũng giật nảy cả mình, vội vàng kéo tay hắn lại.
“Anh đừng kích động. Xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền phức.”
Trong mắt nàng, Đường Tụng vẫn luôn là một nam thần nhẹ nhàng ôn nhu.
Không ngờ hôm nay lại trực tiếp ra tay.
Vừa để nàng lo lắng, lại nhịn không được mà cảm động.
Điều này cũng chứng minh đối phương rất coi trọng nàng, nàng cũng rất nặng ở trong lòng hắn.
Đường Tụng lắc đầu, lạnh lùng nói với Lưu Thiên Thụy đang rên rỉ trên mặt đất: “Chuyện này còn chưa xong đâu.”
Nghe thấy lời uy hiếp của đối phương, đôi mắt cúi xuống của Lưu Thiên Thụy tràn đầy vẻ sợ hãi, còn có cả oán hận.
“Đường tổng, xin chào, cuối cùng cũng gặp mặt.” Nghe thấy động tĩnh bên này, Triệu Quang Minh cũng bước nhanh ra đón.
Giọng nói hắn cởi mở, bước chân ổn định, không chút hoang mang.
Nhìn Lưu Thiên Thụy nằm trên đất, lại nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Đường Tụng, trên mặt hiện lên một tia chán ghét không dễ phát hiện.
Đối với loại phú nhị đại hoành hành bá đạo, xúc động dễ giận này, Triệu Quang Minh rất phản cảm.
Nhưng dù sao đối phương cũng có quan hệ trong tập đoàn, hắn vẫn phải nể tình một chút, ít ra thì cũng không cần trở mặt tại chỗ.
“Chào Triệu tổng, nghe danh đã lâu.” Đường Tụng lễ phép bắt tay với Triệu Quang Minh, biểu cảm rất bình tĩnh và thong dong.
Triệu Quang Minh chớp mắt, nội tâm lại đánh giá Đường Tụng cao hơn không ít.
Từ biểu hiện và khí thế của đối phương, hình như cũng không phải loại người lỗ mãng ngạo mạn.
Hắn lập tức nhìn về phía Đổng Ngọc Ngôn, hỏi: “Vị này là?”
Đổng Ngọc Ngôn kéo tay Đường Tụng, chủ động mở miệng nói: “Triệu tổng, chào ngài, tôi là bạn gái của Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn.”
Triệu Quang Minh lộ ra nụ cười nhiệt tình: “Thật sự là trai tài gái sắc! Đi thôi, mời hai vị vào trong, có chuyện gì từ từ nói.”
“Được.” Đường Tụng quét mắt nhìn Lưu Thiên Thụy một cái, rồi cất bước đi vào trong sân.
Triệu Quang Minh đi đến bên cạnh Lưu Thiên Thụy, nhỏ giọng trấn an vài câu, gọi nhân viên phục vụ đến đỡ Lưu Thiên Thụy rời đi.