Ba người ngồi xuống chiếc bàn gỗ phong cách cổ xưa.
Triệu Quang Minh mở miệng nói: “Đồ ăn đã đang chuẩn bị rồi. Đường tổng, có thể nói gút mắc giữa cậu và Lưu Thiên Thụy không? Có lẽ tôi có thể điều hòa cho hai người. Dù sao mọi người cũng là đối tác làm ăn, lại cùng có quan hệ với tập đoàn.”
Đổng Ngọc Ngôn ngồi thẳng người, chủ động giải thích: “Triệu tổng, tôi là quản lý tiêu thụ của công ty hậu cần Hoa Vũ. Trước đó vì nghiệp vụ của công ty, nên từng có tiếp xúc với Lưu tổng của quý công ty. Vị Lưu tổng này từng quấy rối tôi rất nhiều lần. Còn ám chỉ hi vọng nhận được tiền lót tay, những lời này tôi có thể cam đoan là thật.”
Triệu Quang Minh cau mày, hắn tự nhiên hiểu rõ những chiêu trò này của bộ phận nhập hàng.
Nước quá trong không có cá, huống hồ đây còn là những nhân viên có quan hệ.
Nhìn dáng người và tướng mạo của Đổng Ngọc Ngôn, Triệu Quang Minh cũng hiểu ngay.
Như vậy, đúng là Lưu Thiên Thụy đã sai trước.
Đường Tụng kích động như vậy thì cũng có thể hiểu được.
Trầm ngâm giây lát, hắn chân thành nói: “Đường tổng, Đổng tiểu thư, hai người yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho hai người một câu trả lời.”
“Triệu tổng định xử lý chuyện này thế nào?” Đường Tụng truy vấn.
“Công ty tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với loại con sâu làm rầu nồi canh này, chúng tôi sẽ sa thải Lưu Thiên Thụy, đồng thời tiến hành chỉnh đốn lại bộ phận nhập hàng.”
Triệu Quang Minh nhìn Đổng Ngọc Ngôn, nói: “Đối với chuyện Đổng tiểu thư gặp phải, chúng tôi tự nhiên sẽ có bồi thường. Tôi đã nghe nói đến công ty Hoa Vũ, họ cũng có chút danh tiếng ở Yến Thành. Thứ hai Đổng tiểu thư có thể đến văn phòng tổng giám đốc, tôi sẽ đích thân an bài chuyện hai công ty hợp tác. Trước mắt chúng tôi đang hợp tác với hậu cần Hải Tinh, hậu cần Reidar, nhưng hợp đồng sắp đến kỳ hạn rồi, tin rằng sẽ để cô hài lòng.”
“Cảm ơn Triệu tổng ủng hộ công tác của tôi.” Nghe thấy lời này, Đổng Ngọc Ngôn hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Bộ phận tiêu thụ trong công ty, nói cho cùng vẫn là xét công trạng.
Chỉ cần nàng lấy được đơn hàng của trang trí Thiên Thịnh, nàng có thể thay đổi dư luận, nở mày nở mặt, địa vị trong công ty cũng cao hơn.
Muốn trả thù một vài người, cũng là chuyện rất đơn giản.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Đường Tụng lại càng nhu hòa như nước.
Có thể nói, tất cả những gì nàng đạt được, đều là hắn mang lại.
Hôm nay, Đường Tụng thậm chí còn không tiếc đích thân ra tay dạy dỗ Lưu Thiên Thụy.
Đường Tụng mỉm cười, nhìn vào Triệu Quang Minh, thái độ thong dong: “Vị Lưu tổng này có vấn đề rất lớn. Công ty mua sắm đến trình độ nhất định, kiếm phần trăm cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu yêu cầu người ta lót tay, vậy thì đây chính là hối lộ, là phạm tội. Chỉ sa thải, chỉ sợ là chưa đủ nhỉ?”
Triệu Quang Minh hơi cứng lại, tay cầm chén trà hơi dùng sức.
Mấy năm nay, sau khi nhận được tài nguyên của tập đoàn Đường Tống, trang trí Thiên Thịnh phát triển như mặt trời ban trưa, quy mô càng ngày càng lớn.
Có một chút vấn đề nhỏ trong nội bộ là chuyện khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, cấp lãnh đạo công ty đều cố gắng xem nhẹ chuyện này, cũng coi như là một loại biện pháp cân bằng quyền lực trong nội bộ, dù sao ai mà còn không có mấy người thân bạn bè chứ.
Lưu Thiên Thụy, hoặc là nói lãnh đạo bộ phận nhập hàng, khẳng định là có những hành vi tương tự.
Nhưng số tiền không quá lớn, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với công ty.
Triệu Quang Minh cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với vị đổng sự ở sau lưng Lưu Thiên Thụy.
Hắn nhìn vào mắt Đường Tụng, thuận miệng nói: “Trước mắt còn chưa xác định hành vi nhận hối lộ của đối phương, chuyện này chờ tôi về điều tra thêm đi. Đường tổng yên tâm, nếu như có chứng cứ xác thực, chúng tôi tuyệt đối sẽ làm việc theo pháp luật. Dù sao đây cũng là chuyện trong nội bộ công ty của chúng tôi, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý.”
Lời ngầm là hi vọng Đường Tụng không nhúng tay vào quyết sách nội bộ của họ.
“Hi vọng Triệu tổng nói được làm được.” Đường Tụng khoanh tay hai lên bàn, biểu cảm khá nghiêm túc.
Tập đoàn Đường Tống thân là cổ đông lớn, khống chế cổ phần tuyệt đối với trang trí Thiên Thịnh, có quyền lực khống chế tất cả.
Trên lý thuyết, công ty này thuộc về hắn.
Có lẽ không lâu sau, hắn sẽ có năng lực can thiệp vào việc điều hành công ty.
Vị Triệu tổng này nếu dám qua loa hắn, vậy thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Hi vọng Triệu Quang Minh nói được thì làm được.
Triệu Quang Minh thì mặt ngoài cười ‘ha ha’, nội tâm lại hơi không vui.
Vị Đường tổng này hình như là quá đề cao bản thân mình rồi.
Tập đoàn Đường Tống cũng không phải nhà cậu ta, chuyện nội bộ trang trí Thiên Thịnh cũng không phải thứ cậu ta có thể nhúng tay.
Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vũ gõ cửa đi vào, đưa lên mấy chiếc khăn mặt nóng.
Ba người lau tay sạch sẽ.
Đồ ăn bắt đầu được mang lên.
Triệu Quang Minh giống như đã quên chuyện xấu hổ vừa rồi, bắt đầu chủ động giới thiệu các món đặc sắc ở nơi này.
“Đây là gạch cua, là món đặc sắc của nơi này.”
“Đây là…”
“Đây là…”
…
Cho dù khá bất mãn với Đường Tụng, Triệu Quang Minh vẫn thản nhiên điều động bầu không khí, khiến bàn cơm có vẻ rất hòa hợp êm thấm.
Triệu Quang Minh có tất cả đặc chất của nhân sĩ thành công ở độ tuổi này.
Thành thục ổn trọng, tư duy rõ ràng, lịch duyệt phong phú.
Hắn có thể đi đến vị trí này hôm nay, trở thành giám đốc của một xí nghiệp có quy mô 2 tỷ, tự nhiên biết đạo lý đối nhân xử thế.
Bài trừ không nói đến bối cảnh tập đoàn sau lưng Đường Tụng, thì văn hóa Đường Trình vẫn là khách hàng của họ.
Mặt ngoài, Triệu Quang Minh vẫn phải bảo trì tôn trọng nhất định, ít nhất cũng không để cho người khác bắt bẻ.
Đổng Ngọc Ngôn ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho Đường Tụng, thỉnh thoảng lại rót trà cho hai người, nói vài câu dí dỏm.
Bản thân nàng cũng giỏi xã giao, cộng thêm bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện không yến, nói năng rất có chừng mực.
Ba người vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa thân thiện trò chuyện.
Bầu không khí lúng túng ban đầu đã biến mất sạch.
Liên quan đến việc sửa sang 7 chi nhánh, Triệu Quang Minh biểu hiện rất hào phóng.
Trực tiếp ưu đãi 30%, dựa theo giá 2450/ 1 mét vuông để tính.
Đồng thời hứa hẹn sẽ đồng thời khởi công, hoàn thành trong vòng 20 ngày.
Dựa theo báo cáo nghiên cứu của Tạ Vũ Đồng, giá tiền này đã là rất rẻ.
…
Ban đêm ở Yến Thành, phố lớn ngõ nhỏ, nhà cao tầng san sát, ánh đèn chói lọi, xen lẫn nhau tạo thành một bức tranh đặc biệt.
Trên đường phố rộng rãi, trong chiếc Bentley.
Đổng Ngọc Ngôn nắm tay phải của Đường Tụng, đặt lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng nắn bóp.
“Cảm ơn anh yêu.” Trên mặt nàng mang theo nụ cười hạnh phúc, đôi mắt nhìn vào Đường Tụng lại lóe sáng.
Sau đó, lại kéo tay của Đường Tụng lên miệng mình, đặt ngón tay của hắn vào trong miệng.
Bắt đầu cắn cắn như ăn kẹo.
Đường Tụng bị nàng trêu ghẹo đến khó chịu, cười nói: “Em xác định muốn về nhà anh? Đến khi đó đừng hối hận.”
“Đương nhiên.” Đổng Ngọc Ngôn liếm nhẹ vài cái: “Nói đến thì em vẫn chưa đến nhà anh đâu, cũng không biết cách âm có tốt không, giường có rộng không?”
Đường Tụng gẩy gẩy đầu ngón tay, thành khẩn nói: “Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.”
Hình như nghĩ đến hình ảnh nào đó, Đổng Ngọc Ngôn khắp chân đôi chân nở nang, trên mặt hiện lên hai áng mây đỏ, nàng tiến lại gần Đường Tụng, nhỏ giọng nỉ non: “Hôm nay em muốn ăn no, anh hiểu ý em nhỉ?”
Đường Tụng gật đầu, nhìn sang Đổng Ngọc Ngôn.
Nhịn không được mà nhấn ga sâu hơn.
-------------------
Chúc ae Giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc bên người thân thương!!!