Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Đổng Ngọc Ngôn Khiêu Khích

Chương 324: Đổng Ngọc Ngôn khiêu khích Chương 324: Đổng Ngọc Ngôn khiêu khích

Bãi đỗ xe Yến Giang Biệt Viện.

“Đến rồi.” Đường Tụng cởi dây an toàn, liếc nhìn ánh mắt như nước của Đổng Ngọc Ngôn.

“Anh cởi dây an toàn giúp em đi! Em nhũn cả ra rồi.” Đổng Ngọc Ngôn cắn cắn môi dưới nở nang, nhìn hắn đầy chờ mong.

Khóe miệng Đường Tụng cong lên, cúi người tới gần.

Đổng Ngọc Ngôn ưỡn bộ ngực sung mãn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lông mi hơi run lên, chờ đợi nụ hôn sắp tới.

Một lát sau, nụ hôn trong dự kiến không xuất hiện, chỉ có thể cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Đường Tụng phun vào mặt.

Đổng Ngọc Ngôn hơi hé mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay trước mặt nàng, mang theo theo ý cười nhìn nàng.

Gương mặt kia rất gần, nhìn thế nào cũng vẫn đẹp trai như vậy.

Làn da trắng nõn trong suốt, không chút tì vết.

Mũi cao thẳng và môi mỏng đẹp đẽ, hình thành một đường cong hoàn mỹ.

Đổng Ngọc Ngôn duỗi đầu lưỡi liếm môi, nàng thấy hơi thèm rồi.

Nàng mân mê miệng, nhẹ nhàng lắc lư thân thể, làm nũng: “Anh không thể chủ động một chút sao? Em muốn được yêu, anh thỏa mãn em đi mà, nha?”

Đột nhiên, hai mắt nàng trợn tròn, miệng hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

Tim truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng mê say.

Con ngươi nàng nổi lên hơi nước, không nghĩ được nữa, chủ động tiến lên.

Trong tầng hầm lờ mờ, chiếc Bentley trắng rất yên tĩnh.

Một lúc sau, cửa xe mới mở ra.

Đổng Ngọc Ngôn chậm rãi xuống xe, chân hơi bủn rủn.

Đường Tụng đưa tay ôm eo nàng, giúp nàng đứng vững, hai người đi về phía thang máy.

Đổng Ngọc Ngôn tựa vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Em thật sự là không có sức chống cự nào với anh.”

“Hi vọng lát nữa em có thể chống cự lâu một chút.” Đường Tụng cười với nàng.

Hai người đi lên thẳng tầng 20.

Xuyên qua hành lang rộng rãi và sáng sủa, mở cánh cửa đen nặng nề.

Đổng Ngọc Ngôn liếc nhìn bốn phía.

Đầu tiên là bị hấp dẫn bởi chiếc tủ cao cấp lơ lửng trên tường.

Đường Tụng lấy ra một đôi dép nữ từ trong tủ giày.

Đổng Ngọc Ngôn hai mắt sáng rực, treo áo khoác, túi xách rồi vui vẻ thay dép.

“Nói đến thì người bạn gái như em cũng không xứng chức, đến giờ vẫn còn chưa đến nhà anh.” Đổng Ngọc Ngôn kéo tay Đường Tụng, cảm khái nói: “Yến Giang Biệt Viện không hổ là dự án cao cấp nhất của Yến Thành, đây là nguyên một tầng luôn à?”

Đường Tụng gật đầu, giải thích: “Tổng cộng 500 mét vuông, lát nữa dẫn em đi dạo.”

“Được.” Đổng Ngọc Ngôn chưa từng đến căn nhà nào cao cấp như vậy, nội tâm có hơi kích động.

Nghe nói biệt thự 500 mét vuông ở Yến Giang Biệt Viện, đều là hàng không bán, mà để chủ đầu tư mang đi tặng lễ, lôi kéo quan hệ.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, địa sản Thịnh Nguyên là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Đường Tống.

Đường Tụng là cổ đông của tập đoàn, tự nhiên có thể nhận được.

Vòng qua một tầng bình phong đặc biệt bằng dây leo, Đường Tụng bật đèn.

Ánh đèn trong phòng khách sáng lên, cửa sổ sát đất 270 độ lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Đổng Ngọc Ngôn há hốc mồm, trên mặt có mừng rỡ, có tán thưởng, có hướng tới.

Nàng thả tay Đường Tụng, tiến lên vài bước, đứng trước cửa sổ rộng rãi.

Nơi xa là ánh đèn chói sáng của thành thị, gần gần là cảnh sông, vườn cây rộng rãi…

Ngắm nhìn bốn phía, trang trí nội thất và đồ dùng trong nhà rất xa hoa, tinh xảo.

Nàng thở sâu, cảm nhận cảnh đẹp mình chưa từng được thể nghiệm.

“Em rất thích nơi này!” Nàng quay người nhìn về phía Đường Tụng, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Nàng không hỏi trực tiếp như Lý Nhã Lỵ, mà thể hiện ý nguyện của mình một cách uyển chuyển hơn.

Đường Tụng mỉm cười, ôm nàng từ phía sau, nói: “Sau này có rảnh thì đến đây chơi, lát nữa anh thêm vân tay của em vào khóa.”

Đổng Ngọc Ngôn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, nói khẽ: “Mặc dù tiểu khu Thanh Tân cũng rất thoải mái và ấm áp. Nhưng em vẫn thích loại nhà cao cấp xa hoa này hơn. Như vậy có thể làm em cảm thấy mình đang đứng ở độ cao mà mình mơ ước.”

Đường Tụng cúi đầu, hôn lên mái tóc dài của nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng, cảm nhận dáng người lồi lõm của nàng.

Hắn cười khẽ, nói: “Nếu em thích, anh sẽ tặng em một căn, được không?”

Nghe thấy câu nói bình tĩnh và thản nhiên như không này, Đổng Ngọc Ngôn cứng đờ, trái tim bắt đập đập mạnh.

Mặc dù biết Đường Tụng rất giàu, nhưng trực tiếp tặng nhà như vậy thì nàng có chút không chịu nổi.

Có quá khoa trương rồi không?

Với lại, với giá trị con người của Đường Tụng, tặng nhà chắc chắn sẽ không kém, chắc cũng phải mấy triệu là ít nhỉ?

Nàng xoay người, đặt hai tay lên ngực hắn, ngửi lấy mùi cơ thể hắn.

Một lát sau, Đổng Ngọc Ngôn kiềm chế nội tâm kích động, gian nan nói ra: “Nếu nói không muốn, chính bản thân em cũng cảm thấy cực kỳ dối trá. Em chính là một người như vậy, em khát vọng thành công, cũng khát vọng cuộc sống tốt hơn.”

“Đường Tụng, em mê luyến anh quả thực là bao hàm cả nhân tố quyền thế và danh lợi. Giống như anh nói, đó cũng là một bộ phận của anh, em sẽ không chối bỏ điều này. Trong mắt em, cơ sở của tình yêu là sùng bái và thưởng thức. Trong lòng em, anh chính là một ngọn hải đăng, chiếu sáng em, bảo vệ em, chỉ dẫn em. Em yêu anh, thưởng thức anh, cũng sùng bái anh.”

Đường Tụng nâng cầm nàng lên, cười nói: “Anh biết, nhưng anh không ghét, chỉ cần em yêu anh là được.”

“Em đương nhiên yêu anh, bằng không em cũng sẽ không trao cho anh thứ quý giá nhất của mình.” Đổng Ngọc Ngôn liếm môi một cái, nàng chậm rãi đưa tay xuống dưới, nháy mắt nói: “Xin chào Tiểu Đường!”

Đường Tụng hô hấp dồn dập, ánh mắt tựa như có thể phun lửa, đôi tay bắt đầu không thành thật.

“Đi thôi, ma pháp học đồ thân ái, bài học hôm nay rất quan trọng, dính đến việc đột phá cảnh giới, hi vọng em nghiêm túc.” Đường Tụng trực tiếp bế nàng lên, bước nhanh vào phòng ngủ chính.

Rầm … đóng sập cửa lại.

Ngay sau đó, Đổng Ngọc Ngôn bị ném lên chiếc giường rộng rãi mềm mại.

Đường Tụng đè lên trên.

Đổng Ngọc Ngôn ngước đôi mắt tràn ngập sương mù, hơi thở như lan, nói: “Em biết Tiểu Đường rất vất vả, anh chờ em một chút được không, em đi tắm, rồi ăn mặc lại. Đây là lần đầu của em, hi vọng có được trải nghiệm hoàn mỹ nhất, để anh vĩnh viễn không quên được.”

Đường Tụng hôn lên mặt nàng một cái, vỗ lên bờ mông vểnh cao của nàng: “Đi đi, mời em biểu diễn.”

Đổng Ngọc Ngôn lăn một vòng trên giường, thoát khỏi Đường Tụng.

Lại cười quyến rũ, nói: “Em thật ra cũng rất chờ mong biểu hiện của anh, hi vọng đến lúc đao thật thương thật, thì anh không như xe bị tuột xích.”

Tiếp theo, nàng lắc lắc mông nhỏ, đi về phía phòng vệ sinh.

Nhìn bóng lưng của nàng, Đường Tụng không khỏi lắc đầu.

Bệnh vặt này của Đổng Ngọc Ngôn mãi không sửa được, nàng căn bản là không ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.

Lúc trước, vì nàng còn non nên Đường Tụng khá nương tay trong quá trình làm phép.

Bởi vậy Đổng Ngọc Ngôn cũng không biết năng lực thật sự của hắn, cũng không biết năng lực của hắn khủng bố đến mức nào.

Đêm nay nhất định phải trừng trị nàng một phen, để nàng hiểu được khiêu khích mình là phải trả giá đắt như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment