Đổng Ngọc Ngôn đã dậy từ sớm.
Mặc dù nàng quen ngủ đến 8 giờ, nhưng cảm giác chờ mong và tính tự chủ vẫn điều khiển nàng rời giường từ sớm.
Cẩn thận rời khỏi vòng tay của Đường Tụng, không nghĩ đến cơn đau bên dưới.
Bắt đầu tắm rửa, đánh răng, dưỡng da…
Sau đó bắt đầu trang điểm, sửa sang, thơm nức…
Chải đầu xong, nàng lại đeo chiếc đồng hồ Cartier mà Đường Tụng tặng.
Đứng trước gương, cả người tươi cười rạng rỡ, tinh xảo xinh đẹp.
Hôm qua là lần đầu tiên của hai người, nàng nhất định phải đảm bảo trạng thái tốt đẹp nhất trước khi Đường Tụng tỉnh dậy.
Để cho mình trở nên càng hoàn mỹ hơn ở trong lòng hắn.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, thời gian đã đến 8 giờ sáng.
Nàng nhìn bạn trai vẫn ngủ say sưa, lại cười đầy hạnh phúc.
Đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Phòng bếp rộng rãi, sáng sủa và hiện đại, cao cấp, làm cho nàng vui vẻ.
Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn.
Tài nghệ nấu nướng của Đổng Ngọc Ngôn khá bình thường, đành phải cầm điện thoại lên, vừa xem vừa học.
Nàng đeo tạp dề, trong miệng ngâm nga một bài hát.
Nghiêm túc chuẩn bị một bữa sáng dinh dưỡng.
Ngô luộc, sữa bò yến mạch.
Bánh mỳ nướng, xúc xích, trứng gà, salad.
Một món sandwich đơn giản.
Nàng lại nghiêm túc tạo hình cho khay đồ ăn, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Sau đó lại chụp cửa sổ 270 độ và phong cảnh đẹp bên ngoài.
Rồi chia sẻ lên vòng bạn bè.
Tus: Trân quý khoảng chậm trong nháy mắt, hưởng thụ nắng sớm cảnh đẹp và bữa sáng của hai người.
Bài này mới đăng không lâu, lượt like và bình luận đều tăng mạnh.
Chuyện nàng có bạn trai, bạn bè trong trong danh bạ đều biết.
Nhưng tấm ảnh ngày hôm nay, có lượng tin tức cực kỳ phong phú, khiến không ít người bàn luận.
Trương Vũ Hàng: “Hâm mộ bạn trai nữ thần, khóc.”
Trần Hiểu Đình: “Đây là nơi nào? Phòng khách rộng vậy?”
Danh Dương: “Ngôn Ngôn, chiếc đồng hồ Cartier kia ở đâu ra, đồng hồ hơn trăm ngàn nha! Không được, đố kỵ chết mất!”
…
Thưởng thức phong cảnh một lúc.
Đường Tụng mới rời khỏi phòng ngủ.
Đảo mắt qua, liền thấy Đổng Ngọc Ngôn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Hắn tiến lên, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương tươi mát trên người nàng, chỉ cảm thấy tâm thần thanh thản.
“Em dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một chút? Đêm qua mệt không?”
Đổng Ngọc Ngôn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, cười tủm tỉm nói: “Đều tại anh xuất hiện trong giấc mơ của em, làm em vui không nghỉ được.”
Đường Tụng nhìn đôi mắt như nước và khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ ướt át sung mãn của nàng, đầu lưỡi thăm dò vào trong, cảm nhận miệng ngọt của nàng.
Hai người ôm nhau một lúc, lúc này với buông ra.
Ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú, Đường Tụng xoa đầu nàng, có chút cảm động: “Cảm ơn.”
“Đây là em phải làm.” Đổng Ngọc Ngôn cọ đầu vào tay hắn, giữa hàng lông mày lộ ra ý vui vẻ.
Mình rời giường từ sớm, ăn mặc tỉ mỉ, lại nghiêm túc chuẩn bị một bữa sáng tình yêu.
Còn không phải là vì giây phút này sao?
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện trời đất.
Đường Tụng nhớ đến nhiệm vụ trưởng thành, mở miệng nói: “Ngọc Ngôn, nếu em đã quyết định con đường phát triển, vậy anh giao cho em một nhiệm vụ.”
Đổng Ngọc Ngôn hớp một ngụm sữa bò, mong chờ nói: “Nhiệm vụ gì?”
Đường Tụng nói: “Trong một tháng, thông qua các phương thức như đầu tư và thu mua, trở thành cổ đông của hậu cần Hoa Vũ. Tốt nhất là có thể đi vào ban giám đốc, sau đó trả lại những gì em đã phải nhận, để tâm tình thông suốt thoải mái.”
Đổng Ngọc Ngôn hơi dừng lại, trong đầu đã nổi lên sóng to gió lớn.
Một lúc sâu, nàng nhìn Đường Tụng vẫn hờ hững, thì khó tin nói: “Anh để em trở thành cổ đông của hậu cần Hoa Vũ?”
Nàng nhấn mạnh chữ ‘em’ này.
Nàng cho rằng Đường Tụng nói sai, trở thành cổ đông có nghĩa là nắm giữ cổ phần của công ty, tương ứng với đó là tài sản kếch xù.
“Đương nhiên là em, anh không có hứng thú với một công ty nhỏ như vậy.” Đường Tụng cắn miếng sandwich, cười nói: “Có lòng tin không?”
Đổng Ngọc Ngôn có một suy đoán to gan, nàng kích động nói: “Anh không nói đùa chứ?”
Đường Tụng lắc đầu: “Anh rất nghiêm túc.”
Đổng Ngọc Ngôn yên lặng giây lát, bình ổn cảm xúc, sau đó giới thiệu tình hình công ty: “Vốn đăng ký của Hoa Vũ là 15 triệu, nhưng thực ra chỉ có 8 triệu. Nó có một nhà kho 9000 mét vuông, con đường vận chuyển quanh Yến Thành và phóng xạ ra các vùng lân cận.”
“Có hợp tác với rất nhiều xí nghiệp ở Yến Thành, trước mắt đang kinh doanh nghiệp vụ vận chuyển hàng hóa, vận chuyển vật kích thước lớn, hàng xách tay, trông kho chứa, đại diện vận chuyển… Công ty vẫn đang phát triển không ngừng, giá trị trước mắt khoảng 50 triệu.”
Đường Tụng ngẩn người, kỳ lạ hỏi: “Chỉ 50 triệu? Lần trước anh thấy tổng bộ của bọn em rất có khí phách, diện tích rộng lớn, xe vận tải ra vào không ngừng.”
Đổng Ngọc Ngôn giải thích: “Những xe hàng kia không phải tài sản của công ty, mà là bọn em ký hợp đồng vận chuyển. Còn khu vực đó là thuê từ chính phủ, bởi vì ông chủ có quan hệ, nên giá thuê rất hợp lý.”
Đường Tụng gật đầu: “Vậy thì càng đơn giản, công ty phát triển không thể rời bỏ đầu tư bỏ vốn, chỉ cần giá cả phù hợp, ông chủ của cac em sẽ rất tình nguyện tiếp nhận đầu tư từ em.”
“Em không cần khống chế cổ phần, chỉ cần có quyền lực trả thù mấy người em thấy ngứa mắt là được. Như vậy, 20 triệu chắc là đủ rồi nhỉ?”
Đổng Ngọc Ngôn nuốt ngụm nước miếng, bộ ngực phập phồng kịch liệt, run rẩy nói: “20 triệu? Anh… em không có tiền.”
Đường Tụng lấy điện thoại ra, thản nhiên nói: “Số tài khoản của em là bao nhiêu?”
“Rầm…” Vì quá kích động, Đổng Ngọc Ngôn đá trúng bàn ăn.
Nàng run rẩy mở app ngân hàng ra, cho Đường Tụng quét mã QR.
Đường Tụng lập tức mở khoản tiền 490 triệu đầu tư ra, chuyển cho Đổng Ngọc Ngôn 20 triệu.
Lập tức nhảy ra giao diện thành công.
“Keng, đã chuyển 20 triệu cho nhân vật ‘Đổng Ngọc Ngôn’, khoản tiền này chỉ được dùng cho lĩnh vực đầu tư thương nghiệp.”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Đường Tụng cũng thở phào.
Như vậy, để nhân vật khác cũng có thể dùng chung khoản đầu tư này, xem như là một niềm vui bất ngờ.
Hắn ngẩng đầu, cho Đổng Ngọc Ngôn một cái thủ thế OK.
Tinh Tinh… âm báo vang lên.
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng mở màn hình điện thoại.
“Ngân hàng chiêu thương…. Bạn nhận được 20.000.000 NDT vào 08:48 ngày 23 tháng 10…”
“Chục, trăm, ngàn, chục ngàn…”
Đổng Ngọc Ngôn nhịn không được, bắt đầu thò ngón tay thon dài ra đếm từng cái số 0 một.
Một lát sau, sắc mặt nàng đỏ lên, lại dùng sức véo đùi mình một cái! Đau!
Trong lúc nhất thời, đầu óc nàng trống rỗng.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng từng mơ như vậy rồi.
Nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ còn lại nước miếng nơi khóe miệng.
Một lúc lâu sau.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, mờ mịt hỏi: “Vì sao?”
Nếu thế giới này tồn tại kỳ tích, vậy Đổng Ngọc Ngôn cảm thấy Đường Tụng chính là kỳ tích của nàng.
Những năm qua nàng đã quy hoạch rất nhiều cho tương lai tốt đẹp của mình, cũng vì thế mà bỏ ra rất nhiều, đồng thời tin tưởng bản thân mình đang đi trên con đường chính xác.
Trong thời đại học, tích cực thể hiện bản thân, hoàn thiện tố chất tổng hợp của bản thân, kết bạn và tạo nhiều mối quan hệ có chất lượng tốt.
Sau khi tốt nghiệp, chọn lựa một công ty có tiềm lực, bắt đầu nỗ lực từng bước một.
Nhưng mà tất cả những thứ này, lại bị san bằng một cách dễ dàng khi đứng trước mặt Đường Tụng.
Trước kia nàng từng nghe thấy một câu nói rất có đạo lý: Cách để hủy hoại một cô gái trẻ tuổi, đó là để cô ấy đi đường tắt một lần.
Nhưng mà, con đường tắt mà Đường Tụng cho nàng, lại trực tiếp thông với vạch đích!